Tổng Tài Cao Lãnh: Sủng Vợ Lên Trời

Chương 418 - Vợ hiền mẹ tốt không dễ làm

Trước Sau

break
Bữa cơm đoàn tụ lần này tuy không được xem là tan rã trong không vui, nhưng không khí phần sau đúng là có hơi không bình thường.

Bởi vì vị khách không mời mà đến là Quan Lôi mà Trần Tử Huyên luôn âm trầm, Lê Hướng Bắc cố gắng điều hòa không khí, còn Chu ŧıểυ Duy thì gắng gượng biểu hiện thật tự nhiên, nhưng mọi người đều có tâm tư riêng nên sau khi ăn xong, tất cả uống ly trà rồi ai về nhà nấy.

Mà qua bữa cơm đoàn tụ này, hai vị trưởng bối nhà họ Bùi dường như cũng đột nhiên hiểu được, tuy con trai Bùi Hạo Nhiên của họ có quan hệ rất tốt với Nguyễn Chi Vũ, nhưng mỗi người đều có gia đình riêng, bên cạnh có thêm một người phụ nữ, khó tránh khỏi sẽ phải nghe những lời thổi gió bên tai, nhất là vị cháu dâu của nhà họ Nguyễn kia.

Bác gái Bùi và Chu ŧıểυ Duy đi lại sau cùng, bác gái kéo tay cô ấy nhỏ giọng dặn dò mấy câu.

“ŧıểυ Duy à, nhà chúng ta tuy không được coi là bạn lâu năm với nhà họ Nguyễn, quan hệ cũng không thân cận được như nhà họ Lê, chỉ vì Hạo Nhiên và Chi Vũ từ nhỏ đã quen biết với nhau nên mới trở nên gần gũi, sau này con chung sống với Tử Huyên thì nhớ cẩn thận một chút..”

Trong đầu Chu ŧıểυ Duy vốn đang nghĩ tới chuyện của Quan Lôi hôm nay, giờ lại nghe mẹ chồng dặn dò thế này, cô ấy có hơi không được tự nhiên mà ngẩng đầu lên: “Mẹ, thật ra Tử Huyên rất tốt.” Chắc là vì lúc nãy Trần Tử Huyên đã không chịu phối hợp với không khí bữa ăn, mà điều này đại khái đã khiến cho các vị trưởng bối không thích.

“Mẹ biết con và Tử Huyên là bạn thân, nhưng bây giờ các con đều có gia đình riêng của mình, nhất là khi mọi người không cùng lập trường, thì phương diện suy xét vấn đề cũng có rất nhiều điều không giống nhau.”

Bác gái dịu dàng chỉ bảo cô ấy: “Tử Huyên có tấm lòng lương thiện, cô ấy cũng từng cứu Bùi Ức của chúng ta, mẹ rất cảm kích cô ấy, cũng biết rằng Tử Huyên không có lòng xấu.”

“Nhưng dù gì cô ấy cũng là cháu dâu nhà họ Nguyễn, có lúc mọi người chung sống với nhau khó tránh khỏi sẽ có những tranh chấp, nếu như cô ấy nhất thời kích động nói ra điều gì, vậy thì sẽ có ảnh hưởng rất lớn.” Bác gái nói chuyện tương đối hàm súc.

Lúc nãy quan sát, thái độ Nguyễn Chi Vũ đối với Trần Tử Huyên rõ ràng chính là để mặc cho cô phát giận.

Nhà họ Nguyễn không cần phải đi xã giao lấy lòng người khác, nhưng người bên ngoài khi qua lại với nhà họ Nguyễn đều luôn cẩn thận từng li từng tí, nhất là người nhà họ Nguyễn lại còn bênh vực người mình, Trần Tử Huyên lại thẳng thắn như vậy, nên người xui xẻo chắc chản chỉ có thể là người khác.

Chu ŧıểυ Duy nhìn mẹ chồng, một lúc lâu sau mới gật đầu: “Con biết rồ.”

Trước kia bác gái Bùi có hai đứa con trai, nhưng từ khi đứa con trai lớn chết thì tất cả trách nhiệm trong nhà đều phải đặt lên người Bùi Hạo Nhiên, tuy bảo Chu ŧıểυ Duy xa cách với Trần Tử Huyên có hơi không tốt, nhưng đây cũng đều là vì gia đình.

“Nhà chúng ta không nhiều quy tắc như nhà họ Nguyễn với nhà họ Lê, tổ tông với thân thích cũng không tạo được sự nghiệp lớn gì, nhưng cuộc sống của chúng ta so với người bình thường cũng đã xem là giàu có sung túc, mẹ và ba con cả nửa đời đều ở trường học dạy học, làm nghiên cứu, con thân là vợ của Hạo Nhiên, cũng không cần có áp lực tâm lý gì, chúng ta không làm liên lụy bọn họ là được rồi.”

Chu ŧıểυ Duy nghe bác gái mở miệng thừa nhận thân phận vợ Bùi Hạo Nhiên của mình, trong lòng phút chốc liền thoải mái hơn nhiều.

Tuy cô và Bùi Hạo Nhiên đã thật sự đăng ký kết hôn, nhưng cô vẫn luôn không an lòng, kết hôn chớp nhoáng khiến cô cứ có cảm giác cuộc hôn nhân này không thuộc về mình, mỗi lần đối mặt với vợ trước của Bùi Hạo Nhiên, cô ấy đều có hơi tự ái.

Xem ra người của nhà họ Bùi vẫn là tương đối thích mình làm con dâu nhà họ Bùi.

Bác gái vỗ vai cô ấy: “ŧıểυ Duy à, đi nhanh lên, xuống thang máy tiễn mấy người Tử Huyên với Hướng Bắc đi.” Dù sao bữa ăn hôm nay cũng là vì sinh nhật của Bùi Ức, lễ nghĩa cũng phải làm cho đầy đủ.

Nhưng khi Chu ŧıểυ Duy đang chạy từng bước nhỏ chuẩn bị đi thì lại thấy bóng dáng Bùi Hạo Nhiên ở cầu thang bộ đằng sau thang máy.

“Nơi này có chi phiếu năm trăm vạn, cô cầm đi, nếu không đủ…” Bùi Hạo Nhiên đưa chỉ phiếu qua.

“Đủ rồi.”

Thật ra Chu ŧıểυ Duy vốn không định nghe lén, nhưng đây là tiếng Bùi Hạo Nhiên đang nói chuyện với Quan Lôi, nên chân của cô ấy cứ như bị đóng đinh tại chỗ, nhịn không được muốn nghe thử bọn họ nói gì.

Bùi Hạo Nhiên và Quan Lôi quen biết và kết hôn nhiều năm như vậy, hai người còn có một đứa con trai, tình cảm giữa bọn họ rất sâu đậm.

Chu ŧıểυ Duy tận mắt nhìn thấy Bùi Hạo Nhiên cực kỳ sảng khoái mà đưa chi phiếu cho Quan Lôi, tận năm trăm vạn, đây đối với nhà họ Bùi mà nói cũng đã không phải là một con số nhỏ.

Nhớ đến chuyện Bùi Hạo Nhiên thức khuya làm việc còn bị đau dạ dày, cô ấy nhỏ nhen mà cảm thấy, người vợ trước Quan Lôi này thật quá tham lam, đã ly hôn rồi mà còn tới đòi tiền.

“Năm trăm vạn này tôi sẽ trả lại.” Không ngờ Quan Lôi đột nhiên mở miệng.

Không chỉ Chu ŧıểυ Duy đang nghe lén, mà ngay cả Bùi Hạo Nhiên cũng có vẻ hơi kinh ngạc.

Bình thường Quan Lôi luôn khiến người ta có cảm giác sắc bén, sau khi ly hôn một đoạn thời gian, không ngờ cô ta lại học được cách ăn nói mềm mỏng lại rồi.

“Không cần trả.” Bùi Hạo Nhiên rất rộng rãi đối với cô vợ trước này. Nói xong Bùi Hạo Nhiên quay lưng rời đi.

Nhưng Quan Lôi lại luôn nhìn chằm chằm theo bóng lưng Bùi Hạo Nhiên, nhìn anh ta từng bước từng bước giẫm lên cầu thang rời đi, hình như cảm xúc cô ta có hơi kích động, tay phải nắm chặt lấy chi phiếu, hét lớn lên với bóng lưng anh ta: “Bùi Hạo Nhiên.”

Nghe Quan Lôi vội vàng khẩn cấp kêu tên mình như vậy, nhưng Bùi Hạo Nhiên vẫn bình thản như cũ mà quay đầu lại, ánh mắt anh ta nhìn cô ta vẫn luôn bình tĩnh: “Có chuyện gì?”



Quan Lôi nhìn anh ta như vậy, cô ta không thể kiềm chế được mà kích động ép hỏi: “Bùi Hạo Nhiên, anh nói cho tôi biết, bây giờ anh sống có vui không?”

Cô ta đè ép tiếng khóc, giọng nói không nhịn được mà lớn lên: “Cuối cùng anh cũng ly hôn với tôi rồi, có phải anh cảm thấy mình đã có thể buông bỏ, anh không cần phải chịu trách nhiệm với tôi nữa.”

“Lúc trước là cô yêu cầu ly hôn.” Bùi Hạo Nhiên không có bất cứ cảm xúc gì, chỉ nhàn nhạt trả lời cô ta một câu, sau đó liền rời đi.

Quan Lôi một mình đứng tại đó, thân thể dựa lên tường, không thèm quan tâm tới hình tượng mà khóc to lên.

Chu ŧıểυ Duy trốn trong góc, cô ấy kinh ngạc mà nhìn Quan Lôi lúc này đang lệ rơi đầy mặt, cô ấy luôn cho rădng Quan Lôi là kiểu phụ nữ kiêu căng ngang bướng, nhưng không ngờ cô ta lại khóc đến mức thảm hại như vậy.

Chu ŧıểυ Duy đột nhiên cảm thấy rất rối loạn, bây giờ nhìn Quan Lôi thế này không hề giống một người xấu, nghe đoạn đối thoại kỳ lạ vừa nãy giữa hai người, hình như lúc đầu Quan Lôi căn bản không muốn rời xa Bùi Hạo Nhiên.

Khi Chu ŧıểυ Duy đi thang máy xuống đại sảnh lầu một, thì đám người Trần Tử Huyên đã sớm ngồi xe về nhà rồi.

Cô ấy chỉ có thể gọi một cuộc điện thoại xem như lễ phép, còn thuận tiện bịa ra một lời nói dối.

“Về bữa tiệc nhỏ tổ chức sinh nhật cho Bùi Ức hôm nay, thật ra trước đó một ngày, Hạo Nhiên đã nói cho mình biết là anh ấy sẽ mời Quan Lôi đến, bởi dù sao Quan Lôi cũng là mẹ ruột của Bùi Ức, Hạo Nhiên có hỏi ý kiến mình, mình cũng cảm thấy không sao, chỉ là quên nói trước với cậu thôi.”

Chu ŧıểυ Duy rất hiểu cái tính trượng nghĩa của Trần Tử Huyên, lại thêm Trần Tử Huyên trước giờ đều không hợp với Quan Lôi, mà vừa nãy cô không phát tác ngay tại chỗ là đã coi như nể mặt lắm rồi, nên cô ấy quyết định sẽ nói dối.

Trần Tử Huyên cầm điện thoại nghe cô ấy nói vậy, quả nhiên sắc mặt đã tốt hơn nhiều.

“Cậu đã sớm biết Quan Lôi sẽ đến à? Cậu cần gì phải giả vờ hào phóng chứ, mọi người đều đang vui vẻ ăn cơm, nhưng Quan Lôi kia rõ ràng là đang dằn mặt cậu.”

Lê Hướng Bắc ngồi cùng một xe với Trần Tử Huyên nhịn không được chọc cô: “Cô thật đúng là hoàng thượng chưa vội thái giám đã vội, lo lắng vớ vẩn.”

“Ai là thái giám hả, Lê Hướng Bắc, có phải anh muốn làm thái giám không?” “Trần Tử Huyên, chúng ta là quân tử, động khẩu bất động thủ, á, Chi Vũ, cậu mau quản vợ của cậu đi.”

Chu ŧıểυ Duy nghe thấy đầu dây bên kia truyền đến từng tiếng ồn ào, nghe mà không nhịn được cười, đều nói những nhà giàu có cao quý như nhà họ Nguyễn nhà họ Lê đều có rất nhiều quy tắc, nhưng so ra thì, bọn họ sống càng được tùy ý hơn.

“Tử Huyên, để tôi kể cô nghe chuyện xui xẻo của người khác cho cô vui vẻ một chút, cái túi LV mà Quan Lôi mang đi kia là kiểu dáng của năm ngoái, còn nữa, tuy hôm nay cô ta trang điểm rất đậm nhưng chỗ khóe mắt vẫn hiện lên vẻ tiều tuy rõ ràng, xem ra những ngày này cô ta sống không được vừa ý cho lắm.”

“Sao anh lại biết đó là túi LV của năm ngoái?”

“Năm ngoái tôi mua cho bạn gái một bộ, tổng công có bốn màu.”

“Thì ra cậu ấm nhà họ Lê anh khi quen bạn gái còn có thể báo đáp tổ quốc, thúc đẩy kinh tế.”

“Đừng có suốt ngày chỉ trích tôi quen nhiều bạn gái nữa, tôi đây đã độc thân nửa năm rồi!”

Chu ŧıểυ Duy quyết định cúp điện thoại.

Bên kia điện thoại, không biết Trần Tử Huyên và Lê Hướng Bắc còn muốn đẩu võ miệng tới khi nào, người lớn thích có con dâu đoan trang ổn trọng, nhưng trước giờ Nguyễn Chi Vũ chưa từng yêu cầu Trần Tử Huyên phải thay đổi điều gì, cho nên mới dưỡng nên cái tính tình thẳng thắn đó của cô.

Buổi tối sau khi về lại nhà họ Bùi, Chu ŧıểυ Duy vẫn như ngày thường mà chăm lo cho Bùi Ức đánh răng rửa mặt về phòng ngủ, còn hai người già nhà họ Bùi mệt mỏi cả một ngày cũng đã đi nghỉ ngơi rồi.

Tắt điện phòng khách đi, Chu ŧıểυ Duy cũng quay về phòng.

Bùi Hạo Nhiên ở thư phòng soạn kế hoạch cho hạng mục mới, cô ấy chế một ly trà nóng đặt lên bàn cho anh ta, giữa hai người bọn họ hơi có chút ăn ý, cô vào thư phòng chỉ nhẹ nhàng đặt ly trà xuống rồi lại ra ngoài, ngay cả một câu nói cũng không quấy rầy anh ta.

Chu ŧıểυ Duy tắm nước nóng xong liền nằm lên giường suy nghĩ lung tung, lúc đầu khi cô ất tiếp xúc với nhà họ Bùi là vì đến đây làm bảo mẫu, cho nên sau khi kết hôn rồi, cô ấy cũng không thể phân rõ được, rốt cuộc những chuyện cô ấy đang làm bây giờ là điều người vợ nên làm, hay là công việc của một bảo mẫu.

Cô ấy không có cảm giác an toàn, bởi vì cô cảm thấy mình và Bùi Hạo Nhiên hoàn toàn không có loại tình yêu mãnh liệt, không có tình cảm sâu đậm làm nền tảng để kết hôn.

Haizz, nghĩ lại thì tại sao cô ấy lại đột nhiên gả cho anh ta nhỉ.

“Còn chưa ngủ à?”

Cửa phòng bị đẩy ra, Bùi Hạo Nhiên vừa đi vừa cởi áo khoác trên người xuống Vừa qua năm mới, buổi tối của đêm xuân vẫn còn hơi lạnh, cực kỳ dễ bị cảm.

Chu ŧıểυ Duy ở trên giường lăn một vòng, mở miệng nói câu đầu tiên: “Anh đi tắm thì vào phòng tắm rồi hãy cởi đồ, lần trước anh bị cảm phát sốt đến cả một tuần mới khỏi.”



Bùi Hạo Nhiên đem áo khoác vắt trên cánh tay, đi đến bên cạnh giường nhìn cô, nhẹ nhàng cười một cái: “Thân thể ông xã em không tệ tới vậy đâu, lần trước bị cảm nên anh đã có kháng thể rồi, cùng lắm thì lại bắt em hầu hạ anh uống thuốc bắc một tuần nữa thôi.”

Nếu là trước kia khi nghe thấy anh ấy nói mấy chữ ông xã bà xã này, Chu ŧıểυ Duy sẽ ngượng ngùng đỏ mặt, nhưng bây giờ đã quen với cái tên xấu xa này rồi, nên cô cũng đã thích ứng được chuyện anh lâu lâu lại trêu đùa thế này.

Cô còn học được cách nói lại: “Anh còn dám nói, thuốc bắc em cực khổ nấu được, anh lại cùng Bùi Ức lén lút đổ hết, nếu anh lại bị bệnh thì em không thèm quan tâm tới nữa.”

Trời sinh Chu ŧıểυ Duy đã có giọng nói mềm mại nững nịu, cho dù là hù dọa người ta cũng chả có chút uy lực gì.

Bùi Hạo Nhiên trực tiếp ngồi bên cạnh giường, ý cười trên khuôn mặt tuấn tú càng đậm hơn: “Nếu em thật sự mặc kệ hai cha con anh, thì ngày mai Bùi Ức sẽ chạy đến hỏi em, có phải em định không cần bọn anh nữa không?”

Bùi Ức đúng là đã từng hỏi như thế. “Có phải mẹ không cần con và ba con nữa không?” Tiếng nói của trẻ con cực kỳ ngây thơ.

Chu ŧıểυ Duy nghĩ lại liền có hơi buồn cười, bây giờ nhìn Bùi Hạo Nhiên cũng như một đứa trẻ to xác, liên hờn dỗi mà oán trách: “Đều tại anh cả ngày dạy hư Bùi Ức, nó tuổi còn nhỏ mà lại cứ như một ông cụ non.”

“Quan Lôi đầu tư trên mạng bị lừa năm trăm vạn.”

Bùi Hạo Nhiên đột nhiên chủ động nhắc tới chuyện của Quan Lôi với cô ấy, thanh âm lạnh nhạt nói: “Quan Lôi là mẹ của Bùi Ức, anh không thể không giúp cô ta, vả lại hôm nay cô ta đột nhiên tới, anh cũng là tới lúc đó rồi mới nhận được điện thoại của cô ta.”

Vẻ mặt Chu ŧıểυ Duy có hơi kinh ngạc, chỉ nhìn anh mà không nói chuyện, thật ra cô ấy cũng chẳng mong anh sẽ nói nhiều với mình như vậy.

Bùi Hạo Nhiên vỗ vỗ đầu cô, hỏi cô: “Quan Lôi tới, em tức giận à?”

Chu ŧıểυ Duy chỉ lắc lắc đầu.

Bùi Hạo Nhiên dường như có chút thất vọng, cố ý thở dài: “Thật đúng là rộng lượng mà.”

Chu ŧıểυ Duy cười khổ trong lòng, cô cũng không phải rộng lượng gì, chỉ là hiểu rằng trong hôn nhân đều luôn cần có người phải nhường nhịn, đối với vợ cũ của Bùi Hạo Nhiên, trước giờ cô ấy đều theo quan điểm không gây sự, cố gắng chung sống hòa bình.

“Khó trách Hướng Bắc lại nói em là một người vợ hiền, anh quả nhiên đã cưới được một người vợ tốt, chuyện trong nhà cũng bớt phải lo rồi.” Bùi Hạo Nhiên khen ngợi một câu xong liền đứng dậy vào phòng tắm tắm rửa.

Rất nhanh anh ấy liền ra khỏi phòng tắm, Chu ŧıểυ Duy liếc một cái liền phát hiện đầu tóc anh đã bị ướt, liền tự động mà xuống giường đi tìm mấy sấy tóc.

“Đã nói rồi, đừng ngày nào cũng làm ướt tóc, không sấy khô thì rất dễ mắc bệnh đau đầu.” Chu ŧıểυ Duy vừa sấy tóc cho anh vừa càm ràm.

Bùi Hạo Nhiên ngồi ngay ngắn hưởng thụ, rất tùy ý mà ‘ừ’ một tiếng.

Hai vợ chồng rảnh rôci, Bùi Hạo Nhiên đột nhiên hỏi cô: “Đã tìm được công việc chưa?”

Tay cầm máy sấy của Chu ŧıểυ Duy hơi khựng lại một lát, vẻ mặt có hơi do dự, qua một lúc mới mở miệng: “Vẫn chưa.”

“Chuyện nhà em không cần phải lo, chúng ta thuê bảo mẫu là được, em cũng đừng cả ngày cứ ở trong nhà, ra ngoài giao tiếp quen biết bạn bè nhiều hơn, tìm một công việc không vất vả để làm thì em sẽ không buồn chán như vậy nữa.” Bùi Hạo Nhiên không nhanh không chậm mà nói.

Chu ŧıểυ Duy có chút băn khoăn. Cô chầm chậm phản bác: “Thật ra trước kia em cũng có đi làm bên ngoài, nhưng em cảm thấy cái gọi là đồng nghiệp bên ngoài kia đa số đều rất giả tạo, bạn bè thật lòng thì chẳng được mấy người, còn không bằng ở nhà….”

“Em còn trẻ như vậy mà đã ở lì trong nhà làm bà vợ già xấu xí rồi, lỡ sau này em không theo kịp thời đại, bị anh ghét bỏ thì sao?”

Bùi Hạo Nhiên nói đùa với cô, nhưng Chu ŧıểυ Duy nghe xong trong lòng lại thật sự có hơi lo lắng.

Tắt máy sấy tóc, hai người nằm trên giường, đêm khuya yên tĩnh, rất thích hợp để làm mấy chuyện ve vãn tán tỉnh.

Động tác của Bùi Hạo Nhiên rất nhanh nhẹn dứt khoát, ôm lấy cô lăn lên giường. Tính cách của Chu ŧıểυ Duy tương đối hướng nội, trên phương diện này cũng cực kỳ bảo thủ ngượng ngùng, ngày thường cô đều đỏ mặt, bắt buộc phải tắt đèn mới chịu phối hợp.

Thế nhưng tối nay cô lại mở miệng: “Có thể đừng dùng bao không?”

Động tác trên tay Bùi Hạo Nhiên hơi ngừng một chút, nhờ vào ánh đèn vàng hơi mờ mà nhìn khuôn mặt đã ngượng tới mức đỏ au của cô, dường như cô đã cố góp đủ dũng khí để nói ra những lời này.

Anh lại gần tai cô: “Nếu không cẩn thận mà xảy ra án mạng thì rất phiền phức, vả lại uống thuốc tránh thai không tốt cho sức khỏe, chúng ta vẫn nên ngoan ngõan dùng bao đi, trước kia mình đã bàn trước rồi, đợi Bùi Ức lớn hơn chút nữa rồi mới quyết định có con, nếu bây giờ em mang thai, anh sợ Bùi Ức sẽ có tâm lý kháng cự.”

Chu ŧıểυ Duy nghe xong cũng không từ chối nữa, buổi tối đều phối hợp thỏa mãn yêu cầu của anh.

Thật ra cô muốn nói, cô không muốn đi làm, cô muốn có con của mình. Nhưng làm người thì phải biết đủ, nhà họ Bùi đã đối xử rất tốt với cô, vì thế cô bằng lòng nhường nhịn.
break
Nuôi thú cưng (NP hiện đại H)
Ngôn tình sắc, NP hiện đại H
(Cao H)Câu Dẫn Cầm Thú Giáo Sư Nhà Bên
Ngôn tình Sắc, Sủng, HIện Đại
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc