“Nguyễn Chi Vũ, anh không cảm thấy hơi kỳ lạ hay sao?” Trần Tử Huyên nghiêng đầu lại gần, thấp giọng, thần bí hỏi anh.
Lúc này hai người bọn họ đã ăn xong bữa chính, nhân viên nhà hàng đang lần lượt thu dọn thức ăn xuống, đổi món ngọt lên.
Nguyễn Chi Vũ không để ý đến cô, anh chuyển một đĩa bánh pudding xoài tới trước mặt cô, ra hiệu cho cô ăn xong rồi hẵng nói.
Trần Tử Huyên no lắm rồi, thế nhưng đĩa pudding xoài kia vừa hay là món cô thích ăn, thế là cô cũng nghe lời, cầm thìa lên ăn.
“Em nói với anh cái này, em cảm thấy cảm thấy người nhà họ Bùi hơi kỳ lạ.” Cô vừa ăn vừa nói một cách mập mờ.
Lê Hướng Bắc ngồi bên cạnh bọn họ, anh ta lựa chọn duy trì sự yên lặng.
Theo quan sát vừa nãy của anh ta, Nguyễn Chi Vũ có mục đích vỗ béo Trần Tử Huyên, anh không ngừng bày ra trước mặt cô những món cô thích ăn, không cách nào từ chối được, có lẽ bởi vì Nguyễn Chi Vũ cảm thấy cô gầy quá rồi.
Đầu Trần Tử Huyên lại nghiêng tới gần lần nữa, cô nhỏ giọng thì thầm với Nguyễn Chi Vũ: “Hình như Bùi Hạo Nhiên bảo vệ Bùi Ức quá rồi, anh ấy không giống người bố chút nào hết.”
Nếu như là trước đây, có lẽ cô sẽ bị giáo huấn một câu phải biết lễ nghi trên bàn ăn, thế nhưng gần đây Trần Tử Huyên quá vui vẻ, cô đã quên sạch mấy cái quy tắc gọi là không nói chuyện trên bàn ăn rồi, hơn nữa Nguyễn Chi Vũ cũng không đế ý mấy điều này.
Điều Nguyễn Chi Vũ để ý tới là Trần Tử Huyên có thói quen dựa gần vào anh, kéo anh thầm thì nói chuyện, lại còn mang theo chút hương vị thanh ngọt của xoài, điều này khiến chứng dị ứng với xoài của anh chẳng còn nghiêm trọng như vậy nữa. Nếu như không phải đang tụ họp với người nhà họ Bùi, anh sẽ hôn cô ngay.
“Em nghiêm túc ăn đi.” Nguyễn Chi Vũ không có hứng thú gì với chuyện nhà họ Bùi, anh cảm thấy cô cứ ăn như này sẽ rất dễ bị nghẹn.
Trần Tử Huyên đã miễn dịch với mấy lời dạy dỗ của anh, cô mặc kệ anh, tiếp tục thấp giọng nói tiếp: “Anh nhìn đi, anh suốt ngày bắt nạt con trai chúng ta, chẳng giống Bùi Hạo Nhiên chút nào, anh ấy rất thân thiết với Bùi Ức, nhưng lại không phải kiếu thân thiết như bố con ấy.”
“Anh suốt ngày bất nạt con chúng ta ư?” Rõ ràng Nguyễn Chi Vũ nghe thấy trọng điểm của câu không hề giống như cô định nói.
Trần Tử Huyên liếc anh một cái: “Anh dám không nhận à, hôm qua anh vừa cố tình giấu sữa của em trai đi, anh không biết nó khóc lâu thế nào đâu, em trai nhất định phải ôm bình sữa đó của nó đi ngủ, em trai vừa khóc, anh trai ở bên cạnh cũng khóc theo.”
Hôm qua cả căn phòng sơ sinh nhà họ Nguyễn đều là tiếng khóc ré lên, hại cô và người giúp việc cuống cưồng tay chắn dỗ cặp song sinh này.
Vẻ mặt Nguyễn Chi Vũ vẫn không thay đổi, anh nói một câu: “Từ sáng đến tối cứ ôm bình sữa thì ra thể thống gì nữa.”
“Con trai mới có mười hai tháng thôi ông ơi!” Trần Tử Huyên cũng cảm thấy bất bình thay cho con trai, đúng là người bố vô lương tâm.
Bữa tiệc đang diễn ra yên lành, Bùi Hạo Nhiên đột nhiên nhận một cuộc điện thoại, sau đó nói phải xuống tầng đón một người bạn.
Bác trai Bùi ra hiệu có chuyện cần thương lượng với Nguyễn Chi Vũ, hai người đứng dậy khỏi bàn ăn. Trước khi rời đi, Nguyễn Chi Vũ vẫn không quên bưng một cốc nước hoa quả kỳ lạ tới trước mặt Trần Tử Huyên: “Em uống đi.”
Trần Tử Huyên nhìn bóng dáng cao lớn của Nguyễn Chi Vũ, trong lòng liên tục chửi thầm, thế nhưng cô vẫn rất ngoan ngoãn ôm cốc nước ngọt lên uống.
Nguyễn Chi Vũ vừa đi, Lê Hướng Bắc lập tức để lộ ra bản chất, anh ta tiến lại gần Trần Tử Huyên cười bỉ ổi: “Trần Tử Huyên, vừa nãy hai người lén lút nói chuyện gì đấy, có phải là bàn xem tối nay ăn bữa khuya thế nào có đúng không?” Giọng điệu của anh ta vô cùng mờ ám và bi ổi.
Trần Tử Huyên biết gần đây Lê Hướng Bắc và mấy người bạn của anh luôn cười nhạo chuyện cô và Nguyễn Chi Vũ nấu đồ ăn vào giữa đêm, con người này chính xác là ăn no rửng mỡ.
Lê Hướng Bắc thấy cô không để ý đến mình, anh ta liền đau thương than thở: “Trần Tử Huyên, loại người tứ chi không phát triển như cô, ngũ quan cũng chẳng được mấy phần mà cũng có thể kiếm được người chồng chất lượng như vậy, ông trời đúng là bất công mà.”
“Cậu chủ Lê nhiều bạn gái như vậy, bắt bừa một cô về nhà không phải được rồi sao, cả ngày cứ y như oán phụ ấy.” Trần Tử Huyên không chút khách sáo với anh ta.
Vẻ mặt Lê Hướng Bắc hơi đần ra, thế nhưng ánh mắt anh ta lại liếc ra Nguyễn Chi Vũ đang đứng ở sân thượng, anh ta cảnh giác, lập tức thay đổi sắc mặt, cố tình tỏ ra thâm hiểm, thở dài nói: “Trần Tử Huyên, cô không hiểu sự khó xử của tôi đâu.”
Đối phó với Trần Tử Huyên, tuyệt đối không thể cứng với cô được, nếu không thì chỉ có chịu thiệt mà thôi, giả vờ yếu đuối là cách tốt nhất.
Quả nhiên, Trần Tử Huyên thấy anh ta hơi khó xử, cô lập tức dịu dàng thăm hỏi: “Anh sao đấy?”
“Trong nhà tôi có nuôi một con rồng biến sắc.” Lê Hướng Bắc tự dưng nhắc tới thú cưng nhà anh ta.
Trần Tử Huyên nhìn anh ta một cách kỳ quái, Lê Hướng Bắc lại than ngắn thở dài, tiếp tục nói: “Mẹ tôi nói, nếu như tôi đưa bạn gái về nhà, vậy thì bà ấy nhất định sẽ đặt con rồng biến sắc đó lên đầu tôi…”
Vẻ mặt Trần Tử Huyên kinh ngạc: “Tại sao?”
Lê Hướng Bắc ỉu xìu: “Cả nhà tôi đều cược, con rồng biến sắc trên đầu tôi sẽ biến sắc.”
“Ha ha ha..” Trần Tử Huyên đột nhiên cười một tràng.
“Cô có nhất thiết phải cười khoa trương như thế không?” Lê Hướng Bắc khó chịu với cô, tốt xấu gì anh ta cũng thật lòng xem cô là bạn tốt.
“Ngại quá, tôi nhất thời không khống chế nổi, ha ha ha…”
Trần Tử Huyên nhìn vẻ mặt giận nhưng không làm gì được của cậu chủ Lê, cô lại càng buồn cười hơn. Cô vẫn luôn không hiểu, tảng băng như Nguyễn Chi Vũ sao có thế kết giao anh em với tên Lê Hướng Bắc mặn mòi như này được.
“Hai người đang nói gì vậy?” Chu ŧıểυ Duy thấy cô cười nắc nẻ như vậy, cô ấy mở miệng hỏi một câu.
“Lê Hướng Bắc nói nhà anh ấy có một con rồng biến sắc.”
Chu ŧıểυ Duy nghe chẳng hiểu gì, cô ấy quay đầu nhìn vẻ mặt không tốt lắm của cậu chủ Lê.
Rõ ràng Lê Hướng Bắc nghe ra được người phụ nữ vô tâm Trần Tử Huyên này đang cười nhạo anh ta, anh ta hừ một tiếng, hôm nay tâm trạng anh ta tốt nên không chấp với cô.
“Chỉ sợ sau khi kết hôn, người phụ nữ không còn an phận thủ thường nữa..” Trần Tử Huyên đột nhiên như nghĩ ra gì đó, cô tóm lấy cánh tay Lê Hướng Bắc, nghiêm túc hỏi: “Vậy nên mấy năm nay, anh tìm nhiều bạn gái như vậy không phải vì anh muốn đổi bạn gái, mà là vì mấy cô gái đó cắm sừng anh?”
“Ha ha ha, thì ra Lê Hướng Bắc sợ kết hôn, không nhìn ra được anh yếu đuối thế đâu đấy, ha ha ha, cười chết tôi rồi…” Trần Tử Huyên thẳng thừng ôm bụng cười
Người trên bàn ăn nghe cuộc trò chuyện của bọn họ, ngay cả bác gái Bùi cũng không nhịn nổi cười. Lê Hướng Bắc tuyệt vọng. Anh ta thẹn quá hóa giận nói một câu: “Mẹ nó, tôi lo lắng mẹ tương lai của con trai tôi sẽ cho tôi đội mũ xanh thì có gì mà không đúng, cô không biết bây giờ phụ nữ lắm người thực dụng, vì tiền mà thủ đoạn nào chẳng làm ra được?”
Vốn dĩ mọi người quen nhau, trêu đùa thì cũng chẳng có gì, thế nhưng vào lúc này, cửa phòng được mở ra, người phụ nữ trang điểm gợi cảm đi vào.
Trần Tử Huyên và Lê Hướng Bắc đang trêu chọc nhau đột nhiên ngây người lại, nhìn Quan Lôi đột nhiên xuất hiện kia.
Giây phút này, trong lòng mọi người có hơi lúng túng.
Nói cái gì mà đội mũ xanh, phụ nữ không an phận thủ thường, thật ra Quan Lôi chính là người đã nɠɵạı tình, sau đó ly hôn với Bùi Hạo Nhiên, việc cô ta đột nhiên tới vào lúc họ đang nói chuyện này đúng là vô cùng ngượng ngùng.
Bùi Hạo Nhiên đi phía sau, rõ ràng vừa rồi Bùi Hạo Nhiên đã xuống tầng đón Quan Lôi.
Dù sao Quan Lôi cũng là mẹ ruột của Bùi Ức, hôm nay là tiệc sinh nhật của cậu bé, vậy nên nhà họ Bùi không thể nào gạt bỏ Quan Lôi sang một bên. Mấy năm nay, Quan Lôi vẫn luôn tới đón sinh nhật với Bùi Ức.
“Bùi Ức, sinh nhật vui vẻ.”
Quan Lôi mỉm cười, cô ta lấy từ trong chiếc túi LV trắng ra một món quà nhỏ, đưa cho Bùi Ức.
Bùi Ức đang ngồi bên cạnh Chu ŧıểυ Duy, cậu bé ngẩng đầu lên nhìn mẹ ruột của mình, khuôn mặt nhỏ không được tự nhiên lắm, một lúc sau cậu bé mới nhỏ giọng nói một tiếng: “Cảm ơn.”
Sau đó Bùi Ức cúi đầu, dường như không dám nhìn thẳng vào mẹ ruột của mình, thế nhưng bàn tay nhỏ lại luôn nắm chặt món quà.
Người nhà họ Bùi vẫn biết, đứa trẻ Bùi Ức này thật ra rất muốn gần gũi với Quan Lôi, chỉ là mấy năm nay, Quan Lôi vẫn luôn ghét bỏ, bài xích con trai mình, điều này khiến người nhà họ Bùi đều rất đau lòng, lại chẳng biết phải làm sao.
Nhân viên phục vụ biết có thêm một vị khách nữa, họ lập tức đi lấy thêm một cái ghế.
“ŧıểυ Duy, con không ngồi chỗ này nữa, để Quan Lôi ngồi bên cạnh Bùi Ức có được không?” Bác gái Bùi đột nhiên nhỏ giọng thăm dò.
Mặc dù âm lượng rất bé, nhưng mấy người Trần Tử Huyên ở bên cạnh đều nghe thấy, bọn họ đồng thời nhìn Chu ŧıểυ Duy, ngay cả Quan Lôi đang đứng cũng đánh giá Chu ŧıểυ Duy, mọi người đều đang đợi phản ứng của cô ấy.
Chuŧıểυ Duy không quen bị ánh mắt của nhiều người nhìn vào như vậy, nghe thấy lời mẹ chồng nói, cô ấy hơi khó xử, cô ấy cũng biết đưa trẻ như Bùi Ức thật ra rất khát khao có được sự yêu thương của mẹ ruột.
Nhân viên phục vụ đem đến một cái ghế mới, Quan Lôi rất tự nhiên ngồi xuống. Bên cạnh cô ta chính là Bùi Ức và Bùi Hạo Nhiên, bọn họ mới thật sự là một nhà ba người, Chu ŧıểυ Duy nghiêng đầu sang một bên, không nhìn về phía bọn họ.
Trần Tử Huyên thấy Quan Lôi không biết điều chút nào như vậy, cô càng nhìn càng tức, cô đang định phẫn nộ đập bàn một cái thì Lê Hướng Bắc ở bên cạnh đã kịp thời giữ lấy cô, thấp giọng kêu cô đừng kích động, anh ta kéo cô ra khỏi bàn ăn.
“Anh kéo tôi ra làm cái gì chứ!” Trần Tử Huyên đen mặt, cô bị anh ta kéo ra khỏi phòng, cô vô cùng tức giận, trừng mắt với người bên trong.
“Quan Lôi đúng là mặt dày, cô ta có ý gì chứ, lại còn cố ý chạy tới đây ra uy với Chu ŧıểυ Duy. Nghĩ mình là mẹ ruột của Bùi Ức thật ư, có sinh mà không chịu nuôi dưỡng, lại còn nɠɵạı tình, loại phụ nữ như thế này mà người nhà họ Bùi vẫn còn kêu ŧıểυ Duy nhường ghế cho cô ta được, không phải não họ bị hỏng luôn rồi chứ…” Trần Tử Huyên tức tối, cô không chút khách sáo nào mà chửi to lên.
Nếu như không phải bị Lê Hướng Bắc khăng khăng kéo ra, chắc chắn cô sẽ lập tức đi vào, tìm Bùi Hạo Nhiên chất vấn, anh ta đưa vợ trước tới đây là có ý gì, có phải muốn gây chuyện với ŧıểυ Duy hay không.
“Trần Tử Huyên, cô bình tĩnh chút đi đã.” Lê Hướng Bắc lập tức khuyên cô.
Trần Tử Huyên tức đến nỗi máu dồn lên não, cô thẳng thừng gào lên với anh ta: “Có phải anh cũng cảm thấy ŧıểυ Duy nên nhường chỗ cho cô ta đúng không, anh cũng cảm thấy họ làm vậy không sai đúng không? Bây giờ ŧıểυ Duy mới là vợ chân chính, nhà họ Bùi này có thái độ gì đây chứ, khi không đi tìm vợ cũ tới gây khó dễ cho ŧıểυ Duy, quá đáng lắm rồi đấy.”
Cô càng nói càng kích động: “Bây giờ tôi kêu nhân viên cất cái ghê kia đi, nếu như Quan Lôi kia còn vô sỉ không đi, tôi sẽ kêu Nguyễn Chi Vũ đừng ngồi nữa, xem bọn họ xử lí ra sao.”
“Trần Tử Huyên, cô đừng làm loạn lên nữa.” Lê Hướng Bắc trở nên lo lắng, người phụ nữ này quả nhiên là tai họa.
“Bọn họ hùa nhau bắt nạt ŧıểυ Duy, anh nghĩ tôi mù chắc, buông tôi ra, tôi phải vào nói lí lẽ với bọn họ!” Trần Tử Huyên tức tối, mẹ kiếp, dám bắt nạt bạn cô.
“Chuyện cỏn con này cô đừng làm to thêm nữa, sau này ŧıểυ Duy sẽ càng lúng túng hơn đấy. Trần Tử Huyên, cô rốt cuộc có hiểu không hả? Không phải mỗi người phụ nữ khi kết hôn đều được như ý như cô đâu, người khác có rất nhiều chuyện mà phải nhẫn nhịn và bao dung.” Lê Hướng Bắc nghiêm khắc giáo huấn cô.
“Có rất nhiều phụ nữ khi kết hôn, ở nhà chồng hay nhà mẹ đẻ đều dần trở thành người ngoài hết, ở nhà mẹ đẻ là người con gái đã rời đi, ở nhà mẹ chồng là người ngoài, phụ nữ đều phải cẩn thận từng tí một trong gia đình mới. Hôm nay cho dù ŧıểυ Duy phải chịu oan ức một chút, nhưng sau này người nhà họ Bùi cũng sẽ hổ thẹn mà bồi thường cho cô ấy, bọn họ đều phải nhường nhịn lẫn nhau mà sống… Cô đừng quên khi cô vừa gả vào nhà họ Nguyễn cũng rất thận trọng.”
Trần Tử Huyên nghe mấy lời đao to búa lớn của anh ta, cô dần dần cũng bình tĩnh lại, thế nhưng cô vẫn khó chịu như cũ, bướng bỉnh phản bác lại một câu.
“Cho dù khi tôi vừa gả vào nhà họ Nguyễn cũng phải thận trọng này nọ, nhưng Nguyễn Chi Vũ cũng không khiến tôi khó xử như vậy, mấy người nhà họ Bùi bao dung quá đà với vợ trước Quan Lôi kia rồi.”
“Mặc dù ŧıểυ Duy gả vào nhà họ Bùi được coi là gả vào nhà danh giá rồi, nhưng từ trước tới giờ cô ấy cũng chẳng có ham muốn gì, ngay cả trước đó, khi đi làm giấy đăng ký kết hôn cô ấy cũng không dám nói cho mẹ biết. Cô ấy sợ bố dượng và người anh kế kia sẽ đến làm khó nhà họ Bùi. Rõ ràng cô ấy còn trẻ như vậy nhưng đã phải làm mẹ kế của người ta, dốc lòng dốc sức đi phục vụ một nhà bọn họ, đối với ŧıểυ Duy mà nói, nhà họ Bùi là tất cả của cô ấy, bọn họ lại đi tìm Quan Lôi tới, cô ấy có thể không đau lòng sao?”
Lê Hướng Bắc thấy cô lòng đầy căm phẫn như vậy, anh ta cũng chẳng vui gì mà than thở: “Tôi thấy bình thường cô cũng đâu quan tâm đến chuyện của mình như vậy, bây giờ lại vì chuyện của ŧıểυ Duy mà không kích động đến mức này, hoàng đế còn chưa vội mà thái dám đã vội rồi.”
“Mặc dù vừa nãy thái độ nhà họ Bùi đúng là có chút không phải, nhưng tôi cũng quen biết với Bùi Hạo Nhiên mười mấy năm rồi, cậu ấy thật sự muốn sống với ŧıểυ Duy, bạn cô vẫn sẽ sống tốt thôi, cô Trần, cô đừng lo lắng nữa.” Lê Hướng Bắc suy cho cùng vẫn khuyên cô.
Thế nhưng, khi Trần Tử Huyên quay trở lại bàn ăn lần nữa, sắc mặt cô chẳng dễ nhìn chút nào.
Nguyễn Chi Vũ và bác trai Bùi cũng đã quay trở lại bàn ăn, Nguyễn Chi Vũ nhìn một cái liền thấy Quan Lôi. Quan Lôi nở nụ cười chào hỏi anh, Nguyễn Chi Vũ vẫn không có biểu cảm gì như bình thường, anh quay về chỗ ngồi liền nhận ra Trần Tử Huyên rõ ràng không có tâm trạng nữa.
Nguyễn Chi Vũ hỏi một câu: “Sao thế?”
Một câu này khiến người nhà họ Bùi chột dạ, chỉ thấy Trần Tử Huyên không thèm quan tâm tới chồng mình luôn.