Lê Hướng Bắc đang bận rộn sắp xếp người quay về núi tuyết tìm kiếm chiếc đồng hồ cho Nguyễn Chi Vũ.
Lúc anh ta đi qua phòng kiểm tra thì chạm mặt Trần Tử Huyên cũng mở cửa đi ra từ trong phòng, nhìn tâm trạng cô có vẻ kì lạ.
“Sao vậy?”
“Cô làm kiểm tra toàn thân phát hiện ra gì đó bất thường à?” Lê Hướng Bắc thấy cô thì gọi hỏi thăm một tiếng.
Trần Tử Huyên đang tập trung suy nghĩ thì bỗng nghe thấy Lê Hướng Bắc gọi, cô giật mình ngẩng đầu lên nhìn anh ta, phản ứng vẫn còn hơi trì độn nói: “Tôi không sao.”
Lê Hướng Bắc thấy vậy thì nhíu mày: “Xem bộ dạng của cô kìa, người một nơi hồn lại ở một nơi khác, đang nhập tâm suy nghĩ gì vậy?”
“Gặp Nguyễn Chi Vũ khiến cô không vui sao?” Lê Hướng Bắc suy đoán.
Dù sao hai người bọn họ vừa mới cãi nhau, ai cũng đều không vui vẻ gì. Anh ta cũng biết, chuyện Nguyễn Chi Vũ đem giấu đứa bé đi quả thực là chuyện không thể tha thứ được, nên Trần Tử Huyên tức giận không để ý đến anh cũng là lẽ thường tình.
“Trần Tử Huyên, phía bên sân bay đã dừng toàn bộ chuyến bay từ hai ngày trước rồi, Chi Vũ phải mượn đường bay để đi tới đây, cậu ấy…” Lê Hướng Bắc thấy vẻ mặt của Trần Tử Huyên thay đổi, muốn nói ra chút chuyện để cô biết, để cô có thể cảm thông: “Lúc trước chúng ta bị nhốt ở khách sạn, lúc đó thực ra tôi đã sớm đoán được cậu ấy vẫn luôn cho người theo sát chúng ta, cho nên khi xảy ra sự việc ngoài ý muốn tôi cũng không hề thấy hoảng loạn, vì tôi biết, Nguyễn Chi Vũ chắc chắn sẽ tới đây.”
Nói xong, anh ta cảm thấy Trần Tử Huyên vẫn luôn cúi đầu, Lê Hướng Bắc lại bổ sung một câu: “Thực ra, Nguyễn Chi Vũ vẫn luôn rất quan tâm đến cô.”
Trần Tử Huyên liếc mắt nhìn anh ta, khẽ mấp máy môi nói một câu rất nhỏ: “Tôi biết.”
Lê Hướng Bắc biết rõ tình cách của cô luôn không được tự nhiên trong mấy trường hợp như vậy, cách mà Nguyễn Chi Vũ đang làm với cô quá sai rồi. Người như Trần Tử Huyên, anh chỉ cần nói rõ tất cả mọi việc là tốt nhất, mọi chuyện mà cứ luôn giấu giấu diếm diếm cô như vậy sẽ chỉ khiến cô tức giận thôi.
Về vết thương phía sau vai của Nguyễn Chi Vũ, mọi người rất thông minh mà không đề cập đến, không cần hỏi thì ai cũng biết đây chắc chắn có liên quan tới Trần Tử Huyên, nếu không thì một người bình thường sao có thể làm Nguyễn Chi Vũ bị thương được cơ chứ.
Vừa nãy Lucy đang giải quyết nốt chuyện hậu cần phía sau, lúc ấy có một người đến hỏi cô ta nguyên nhân vết dao trên vai Nguyễn Chi Vũ, Lucy đã nói vô cùng chuẩn xác và xúc tích gói gọn trong một câu, tự mình hại mình.
Lê Hướng Bắc thấy Trần Tử Huyên dường như đang không muốn nói chuyện nên cũng trầm mặc lúng túng một hồi.
Dù sao chuyện tình cảm của hai người vô cùng phức tạp, huống chi chuyện tình cảm cũng chỉ người trong cuộc rõ ràng nhất thôi, người ngoài cuộc như anh ta nói gì cũng chỉ đến vậy thôi. Haiz, Nguyễn Chi Vũ à, tự cầu phúc cho mình đi.
Nghĩ đến đây anh ta cũng nói: “Nếu như cô kiểm tra không có vấn đề gì thì nên đi nghỉ ngơi sớm đi, phòng đã sắp xếp xong xuôi rồi, trong đó cũng có sẵn nước ấm và quần áo mới, nếu không có chuyện gì có thể tìm Chu ŧıểυ Duy và Bùi Ức…”
Đúng lúc này có một người thủ hạ đi tới và báo cáo Lê Hướng Bắc mấy việc, mấy người bọn họ đang tính mang một thiết bị điện tử công suất cao lên núi tuyết để tìm kiếm chiếc đồng hồ kia.
“Trần Tử Huyên, tôi còn có chuyện gấp, đi trước đây…” Lê Hướng Bắc nói xong thì định vội vàng rời đi.
Vừa mới nhấc chân lên thì đã nghe thấy tiếng Trần Tử Huyên: “Chờ chút.”
Trần Tử Huyên bỗng nhiên gọi anh ta lại.
“Bây giờ anh muốn quay lại núi tuyết kia tìm chiếc đồng hồ sao?” Trong giọng nói của cô có chút do dự.
“Đúng vậy, bây giờ bão tuyết cũng ngừng rồi, dù buổi tối nhưng chúng tôi có thể mang theo đèn cao áp, thêm một vài thiết bị điện từ, chiếc đồng hồ kia làm bằng kim loại, bây giờ đi tìm ngay mới có thể dùng dụng cụ tìm được, chứ đợi càng lâu tuyết đọng sẽ càng dày, lúc đó ngay cả dùng tới thiết bị cũng chưa chắc tìm được…”
Trần Tử Huyên thấy vẻ mặt anh ta rất nghiêm trọng, nhịn không được mà ngắt lời anh ta: “Không cần phải đi đâu, anh cứ đi nghỉ ngơi đi.”
“Mấy người đàn ông chúng tôi dù có thức mấy đêm nữa cũng không vấn đề gì, cũng không phải quá mệt mỏi.” Trên mặt Lê Hướng Bắc vẫn còn thấm chút mệt mỏi nói những lời này: “Nếu bây giờ mà không đi tìm ngay thì sau đó Chi Vũ có lẽ sẽ phải phái rất nhiều nhân lực lẫn vật lực để san bằng ngọn núi này mất… Cô cùng biết mà, lần trước vì tìm chiếc đồng hồ kia mà cậu ta lật tung hơn 30 tầng quán bar Civilize lên, để công nhân tìm ba ngày tới khi tìm được mới thôi. Thứ đó đối với cậu ta, rất quan trọng.”
Trần Tử Huyên nghe vậy, càng siết chặt thứ cầm trong tay.
Cô như có điều do dự, ngẩng đầu nhìn Lê Hướng Bắc, bỗng nhiên hỏi sang một vấn đề dường như chẳng liên quan chút nào: “Anh có biết trước kia tại sao Nguyễn Chi Vũ tại sao lại tới thành phố C làm trợ giảng không?”
Lê Hướng Bắc không biết tại sao cô đột nhiên lại hỏi tới vấn đề này. Anh ta cười đầy mờ ám nói: “Cô thật sự không biết vì cái gì sao?”
Cô có biết một chút, nhưng… Nói thật, cô cũng thật sự không quá hiểu được hành động của Nguyễn Chi Vũ, cũng vì thế mà cảm thấy có gì đó mông lung, không chân thực.
Lê Hướng Bắc nói tất cả những gì mình biết cho cô: “Tôi cũng cảm thấy điều này quả thực khó tin, mãi đến gần đây tôi hỏi ông cụ Nguyễn thì mới biết được mọi chuyện là thế nào. Từ bé Nguyễn Chi Vũ không biết có bệnh gì mà đã vô cùng ghét con gái rồi, tế bào lãng mạn, yêu đương của cậu ta cứ như bị thoái hóa hết rồi vậy, thế mà cậu ta đã chạy đến tận trường học của cô làm trợ giảng những nửa năm trời, dù không làm nên trò chống gì nhưng ngẫm lại, thời thanh xuân ai chẳng có một lần ngu ngơ như vậy.”
“Nhưng mà, cũng không kỳ lạ khi cô không biết cậu ta, dù Nguyễn Chi Vũ rất nổi tiếng trong trường học nhưng cậu ta là trợ giảng môn tự chọn của cô, còn cô thì vẫn luôn vắng mặt trong giờ của cậu ta, trong mắt cô lúc đó không hề có cậu ta, nên dù hai người có cùng trường, khi gặp mặt nhau lại chẳng khác nào người xa lạ.”
Thật ra Trần Tử Huyên đã từng có mặt trong một tiết học của anh. Ngày đó, cô vì vừa làm vừa học nên quá mệt mỏi mà gục lên bàn ngủ mất. Cô còn hơi mang máng nhớ hôm đó khi cô điểm danh thì vị giáo viên đứng trên bục giảng hình như đã rất tức giận. Lúc đó cô cũng không nhìn thấy dáng vẻ của trợ giảng đó, cô còn cho rằng mình sẽ bị mắng rất thảm, nhưng không ngờ cô bị anh gọi lên văn phòng và cho cô ngủ trên bàn làm việc của anh, khi cô tỉnh dậy thì cả văn phòng đã chẳng còn ai, trên người lại có một chiếc áo khoác của nam.
Dù thế nào cô cũng không ngờ được, trợ giảng ngày hôm đó lại chính là Nguyễn Chi Vũ.
Lê Hướng Bắc thấy gương mặt cô vô cùng mơ hồ, hẳn còn ngạc nhiên vì mọi chuyện, chỉ là anh ta rất tò mò một việc: “Trần Tử Huyên, Nguyễn Chi Vũ tới trường của cô làm trợ giảng suốt nửa năm, việc tốn sức như vậy mà cậu ta cũng làm… cậu ta thực sự chưa từng nói gì với cô sao?”
Ví dụ như thổ lộ các kiểu này. Bên trong chiếc đồng hồ quả quýt là gương mặt say ngủ của cô cùng một dòng chữ tiếng Anh. Như vậy chẳng phải dù anh không định dùng miệng nói ra nhưng từ đó thì anh cũng muốn đem nó khắc sâu vào, dùng rất nhiều tâm huyết, từng chữ, từng chữ tận tay khắc lên đó.
I want to tell you that how much I love you.
“Không có.” Cô cố đè nén con tim đang rung lên của mình.
Bỗng Trần Tử Huyên đột nhiên chìa chiếc đồng hồ quả quýt trong tay mình ra: “Tôi không tin vào cái gọi là tình yêu, thứ tôi tin chỉ có những người bạn đồng hành.”
Lê Hướng Bắc nghe cô nói, sau lại nhìn vào chiếc đồng hồ quả quýt trong tay cô, trong lòng không khỏi giật mình kinh ngạc.
“Chiếc đồng hồ này tại sao lại ở trong tay cô?”
Trần Tử Huyên không trả lời anh ta, chỉ nhét chiếc đồng hồ vào tay Lê Hướng Bắc: “Đừng nói cho Nguyễn Chi Vũ biết là tôi, anh cứ nói là anh tìm thấy.”