Nguyễn Chi Vũ vội vã quay về bởi vì muốn tìm một chiếc đồng hồ quả quýt. Trần Tử Huyên không hiểu hành động này của anh, ăn ngay nói thật: “Không nhìn thấy.”
“Trần Tử Huyên!” Mà lúc này, từ phía xa, Lê Hướng Bắc nhìn thấy bóng dáng của cô thì tinh thần lập tức trở nên sáng láng mà gọi lớn: “Trần Tử Huyên, tôi biết cô sẽ không dễ dàng chết đi như vậy mà!”
Vừa trải qua một trận chết đi sống lại nên lần này khi gặp lại Lê Hướng Bắc, cô cũng không hề gây sự với anh ta, trái lại trong lòng còn thấy cảm động vì người này ít nhất đã hi vọng cô còn sống: “Đương nhiên tôi sẽ không dễ dàng chết như vậy rồi.”
“Cô chạy đến chỗ này làm gì, cũng chuẩn bị xuống núi rồi…”
“Chi Vũ nói anh ấy đánh mất chiếc đồng hồ bỏ túi.”
Lê Hướng Bắc nhìn cô một cách đầy kỳ quái, rồi lại lắm miệng nói thêm một câu: “Chiếc đồng hồ đó, Nguyễn Chi Vũ đã mang theo bên người rất nhiều năm rồi.”
Trần Tử Huyên cũng từng nhìn thấy chiếc đồng hồ bỏ túi màu vàng đầy tinh xảo kia, bên trong hình như là tấm hình một người con gái, trên đó còn viết thêm dòng chữ nho nhỏ gì đó, lúc ấy cô mới kịp nhìn thoáng qua, cũng không biết rõ trên đó ghi gì.
“Có thể là do lúc đánh nhau với Anta nên rơi xuống vách núi rồi.”
Vẻ mặt Lê Hướng Bắc chăm chú dò hỏi cô: “Ở chỗ nào?”
“Bây giờ tôi nhờ khoảng hơn hai mươi người qua chỗ kia tìm kiếm, nếu như không thấy thì lập tức trở về, đợi sáng mai tìm kiếm sẽ dễ dàng hơn. Chiếc đồng hồ kia làm bằng kim loại, ngày mai chúng ta có thể sử dụng nam châm tìm, tìm mấy ngày, kiểu gì cũng có thể tìm thấy…”
Trần Tử Huyên nghe mãi cũng thấy phiền: “Không thấy thì thôi vậy.”
Ngọn lửa trước cửa hang động sắp cháy hết, ngọn lửa dần trở nên nhỏ bé rồi tắt hẳn khiến bóng dáng của bọn họ trở nên mơ hồ không rõ rồi chìm hẳn trong bóng đêm.
Nguyễn Chi Vũ nghe cô nói vậy thì quay đầu lại nhìn cô, nhưng cũng chỉ thấy cái bóng, trong lòng bỗng nổi lên một loại cảm xúc kỳ lạ.
Chiếc đồng hồ kia đã theo anh rất nhiều năm, có nó bên người đã như một thói quen khó bỏ. Bỗng nhiên một ngày biến mất không thấy, cảm xúc của anh sẽ thế nào chứ?
Ai cũng biết, thay đổi một thói quen là rất khó.
Trần Tử Huyên cùng đoàn người cứu hộ ngồi lên chiếc xe việt dã rồi lần lượt xuống núi, chẳng mấy chốc đoàn xe đã tới thị trấn nhỏ nằm dưới chân núi. Mọi người nhanh chóng tìm kiếm nơi nghỉ ngơi và chữa bệnh trong trấn. Bởi vì chịu ảnh hưởng của loại thời tiết đông lạnh giá rét như này nên giao thông đi lại bị ảnh hưởng nghiêm trọng, trang thiết bị và vật tư y tế cũng theo đó mà trở nên khan hiếm.
Nơi bọn họ nghỉ lại là một căn biệt thự tư nhân của một vị vô cùng giàu có. Nơi này trông giống như một lâu đài được xây dựng vào thế kỷ trước vậy, rộng lớn, nguy nga. Bên trong căn biệt thự có hơn ba mươi gian phòng cho khách, đây sẽ là nơi dừng chân tạm thời của họ.
Có lẽ chủ nhân của nơi này có quan hệ khá tốt với Nguyễn Chi Vũ, có thể nhìn thấy những người hầu làm việc trong biệt thự đều vô cũng cung kính, tôn trọng anh, thậm chí còn là kính sợ, ngay cả ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng anh.
Nhưng cũng vì thế mà bọn họ rất nhanh chóng được người ta đón tiếp và trị liệu, phục vụ cũng rất chuyên nghiệp.
Phía sau lưng Nguyễn Chi Vũ có một vết chém cho nên anh đã được cấp cứu. Trên người của Trần Tử Huyên cũng không có vết thương nghiêm trọng nào, chỉ là xây xát nhẹ nên y tá cũng chỉ cần cho cô một vài loại thuốc bôi ngoài da là được, nhưng mấy vị y tá này vẫn nhất quyết kéo cô đi kiểm tra toàn thân một lượt. “Không cần phải như vậy đâu, cô cứ xem vết thương của những người khác thế nào đi, tôi thật sự không sao cả.”
Vẻ mặt y ta vô cùng khó xử, cô ấy nhìn cô và nói bằng tiếng Anh: “Nhưng đây là do ngài ấy yêu cầu ạ.”
Trần Tử Huyên không biết cô y tá này nói “ngài ấy” là chỉ chủ nhân căn biệt thự hay là Nguyễn Chi Vũ.
Lúc này Trần Tử Huyên mới liếc một vòng đánh giá căn biệt thự, đúng là biệt thự rất lớn, nhưng lần này khách du lịch bị ảnh hưởng bởi thời tiết nên phải vào đây trú tạm cũng rất đông, tầm khoảng hơn 200 người. Mà 30 gian phòng kia không phải ai cũng có thể hưởng dụng, nên đại đa số mọi người đều đang phải lách người trong đại sảnh của căn biệt thự để chờ đến lượt được trị liệu.
Dưới những ánh mắt đánh giá của những du khách này, Trần Tử Huyên đành phải ngoan ngoãn nghe lời y tá, đến phòng kiểm tra, phối hợp với y tá để lấy máu làm kiểm tra.
“Chân cô sao rồi?”
Hạ Vân Lệ cũng đang ở trong phòng trị liệu, chân của cô ta đã được bác sĩ dùng dùng dụng cụ chuyên nghiệp cố định lại.
Hạ Vân Lệ cũng đã được các y tá thay cho một bộ đồ sạch sẽ, rửa mặt mũi chân tay nên trông cũng khá hơn rất nhiều. Lúc này nghe thấy Trần Tử Huyên hỏi, cô ta nhàn nhạt nói: “Gãy xương, phải dùng thạch cao bó lại, còn nói ba tháng không thể đi lại.”
Trần Tử Huyên và cô ta lúc bình thường cũng chẳng có chuyện gì nói với nhau, lúc nãy cũng chỉ là thuận miệng hỏi thăm thôi, thấy cô ta đáp vậy cô cũng chỉ “a” một tiếng rồi không nói gì mà quay đầu bắt đầu kiểm tra huyết áp.
Có thể là biểu cảm trên mặt của Trần Tử Huyên bình thản quá mức nên Hạ Vân Lệ lại cảm thấy có hơi lúng túng: “Cảm ơn… cảm ơn cô đã cứu tôi.”
Tuy biệt thự này chỉ là nơi trị liệu và nghỉ ngơi tạm thời, nhưng ít nhất nó cũng có đầy đủ điện, có nước ấm, có quần áo sạch sẽ, lại ấm áp và còn có cả đồ ăn.
Hạ Vân Lệ bỗng cảm thấy hoàn cảnh như vậy đã rất tốt rồi.
Mà cô ta có thể được hưởng dụng những thứ này đều là nhờ vào Trần Tử Huyên. “Trần Tử Huyên, lần này nếu không có cô thì mạng tôi chắc cũng chẳng còn…” Hạ Vân Lệ nhìn thẳng vào cô rồi cảm ơn ân cứu mạng, cảm xúc trong lòng cô ta cũng hỗn loạn vô cùng.
“Trần Tử Huyên, tôi...” Hạ Vân Lệ càng nói càng trở nên lúng túng, ngữ khí càng ngày càng gượng gạo.
“Không cần nói nữa, tôi cũng không phải vĩ đại như vậy, không cần cảm ơn.” Trần Tử Huyên càng nghe Hạ Vân Lệ nói càng cảm thấy kỳ lạ, mà cô ta quả thật nói rất nhiều lần nên cô đành nghiêm mặt, cứng rắn nói.
Hạ Vân Lệ thấy cô có thái độ như vậy thì bỗng lại nở nụ cười: “Bây giờ cô là ân nhân cứu mạng của tôi, chẳng lẽ cô không nên tỏ chút thái độ như hùng hồn yêu cầu tôi rời xa Nguyễn Chi Vũ, hay để tôi rời khỏi công ty, hay muốn tôi báo ân các thứ sao?”
Trần Tử Huyên không cần nghĩ mà khẳng định luôn: “Không cần!”
“Trần Tử Huyên, cô thật sự không cần tôi báo ân sao?” Hạ Vân Lệ nắm chặt lấy chiếc đồng hồ quả quýt màu vàng trong tay phải, giọng nói hơi do dự: “Trần Tử Huyên, tôi nói cho cô biết một bí mật…”
“Trước đây, khi còn du học bên Mỹ, tôi đã quen biết Nguyễn Chi Vũ rồi, mặc dù là học cùng khóa nhưng anh ấy lại nổi bật hoàn toàn hơn so với chúng bạn, mọi người ở trường ai ai cũng biết đến anh ấy, thậm chí bên ngoài trường học, hay cả trong xã hội, có rất nhiều cô gái mến mộ anh ấy. Ai nấy cũng muốn tìm hiểu xem anh ấy thích cái gì, gu bạn gái ra sao, rồi nỗ lực để có thể sánh vai cùng anh, làm mọi chuyện để có thể cùng anh ấy nói một câu…”
Thật không ngờ Hạ Vân Lệ lại nhắc tới Nguyễn Chi Vũ, còn có bí mật của anh nữa. Cô ta cùng Nguyễn Chi Vũ có quan hệ gì?
Hạ Vân Lệ nhìn biểu cảm nghi ngờ của Trần Tử Huyên thì hơi dừng lại, sau đó trầm giọng nói tiếp: “Một năm ấy, bố của Nguyễn Chi Vũ qua đời nên anh ấy phải quay về nước lo tang sự cho ông, khi xong xuôi, vốn là anh ấy định quay trở về Mỹ luôn, nhưng ngày ấy, anh ấy đi từ thành phố A tới thành phố C…”
“Đối với anh ấy mà nói, thành phố C là một nơi thật xa lạ, anh ấy không lớn lên ở đó, trước đây cũng chẳng hề đến đó du lịch bao giờ. Ngày hôm đó, anh ấy tới thành phố C là để tìm một người bạn. Nguyễn Chi Vũ là một người ưu tú nhưng thật ra anh lại không có nhiều bạn bè thân thiết, thời đó anh ấy rất thân thiết với Đường Duật, hai người bọn họ dù chẳng có mảnh tình vắt vai nhưng đều là người vô cùng ưu tú.”
Trần Tử Huyên nghe tới cái tên “Đường Duật”, hàng lông mi khẽ rung động.
Hạ Vân Lệ thấy cô có vẻ bắt đầu quan tâm tới những gì mình nói thì lại cao giọng nói: “Ngày hôm đó Nguyễn Chi Vũ không tìm được đường tới chỗ Đường Duật, thế nên anh ấy đi dạo xung quanh và vô tình đi tới một trường cấp ba ở gần đó… Anh ấy đeo tai nghe, mặc một chiếc sơ mi trắng, trông vô cùng sạch sẽ lại lạnh lùng. Ngay lúc anh ấy đi ngang một gốc cây cổ thụ thì có một cô gái rơi từ trên cây xuống, rơi trúng vào người anh, tình cảnh lúc đó nhanh tới mức không ai kịp phản ứng…” Treo trên mặt Hạ Vân Lệ lúc này là nụ cười phức tạp: “Trùng hợp là sau đó Nguyễn Chi Vũ lại nhậm chức trợ giảng nửa năm tại ngôi trường cấp ba đó…
Anh làm giáo viên đặc biệt tại trường học của cô nửa năm trời, nhưng chẳng biết có phải do số mệnh hay không mà cô lại không hề biết tới anh.
Hạ Vân Lệ đưa chiếc đồng hồ quả quýt tới trước mặt Trần Tử Huyên, Trần Tử Huyên nhìn chiếc đồng hồ trước mặt mình thì lập tức nhận ra đây chính là chiếc đồng hồ mà Nguyễn Chi Vũ đang tìm kiếm.
Trần Tử Huyên cầm lấy nó, chiếc đồng hồ đã bị Hạ Vân Lệ mở ra từ trước rồi… Hạ Vân Lệ liếc nhìn dòng chữ nhỏ trên tấm ảnh trong chiếc đồng hồ, giọng nói có chút kỳ lạ.
“Nguyễn Chi Vũ có một thói quen từ rất nhiều năm nay, anh ấy lúc nào cũng để chiếc đồng hồ này bên người…”
Ngọn đèn trong phòng cũng không quá sáng, nhưng cũng đủ thấy rõ từng đường nét trên tấm ảnh. Đó là một người con gái mười bảy tuổi đang gối đầu lên bàn học, gương mặt xinh đẹp, an yên chìm trong giấc mộng riêng mình.
Trần Tử Huyên nhìn người con gái trong tấm hình, tâm tình không biết dùng từ nào để miêu tả cho đúng.
Người này chính là cô mà. Truyện Tiên Hiệp
Mà bên trái chiếc đồng hồ có một dòng chữ tiếng Anh được ai đó tỉ mỉ dùng bút máy viết lên…
Trần Tử Huyên không nhìn rõ dòng chữ nhỏ này viết gì, nên cô giơ chiếc đồng hồ đến nơi gần sáng hơn.
Những ánh đèn dần chiếu rõ từng nét bút trên đó…
Là chữ của Nguyễn Chi Vũ, dòng chữ anh viết là một câu vô cùng ngắn gọn.
“I want to tell you that how much i love you.” (Tôi rất muốn nói cho em biết, tôi yêu em nhiều đến nhường nào)