"Nơi này là bệnh viện, xin các vị yên tĩnh một chút, còn làm ồn nữa tôi sẽ gọi bảo vệ tới đuổi mấy người ra ngoài!" Cả tầng mười hai trong khu nội trú của bệnh viện đều nhốn nháo ầm ĩ, náo loạn hết cả lên, không cách nào dẹp yên, bác sĩ nhịn không nổi bèn chạy ra cảnh cáo, nhưng kẻ gây rối lại nghênh ngang tự đắc trả lời: "Đuổi tôi ra ngoài?"
"Mấy người biết tôi là ai không? Chỉ mấy câu đứa nhỏ đã mất rồi của bác sĩ mấy người nói ra là xong sao! Đó là cháu đích tôn của nhà họ Nguyễn, là cháu nɠɵạı của nhà họ Trần tôi đấy, tất cả những người có mặt ở đây không một ai gánh nổi trách nhiệm đâu. Chụp hình chưa, quay phim chưa? Lập tức gọi người phụ trách của bệnh viện mấy người tới đây gặp tôi."
Người nhà họ Trần vênh váo kiêu căng, lớn tiếng trách mắng. Người tới đây hôm nay chính là bà cụ nhà họ Trần, còn có mẹ kế của Trần Tử Huyên - Trương ŧıểυ Vi, Trần Võ Quyền bận đi công tác nên không thể tự mình tới đây, nhưng chỉ cần một bà cụ Trần nổi trận xung thiên cũng đủ khiến cả bệnh viện đau đầu rồi.
Lúc Chu ŧıểυ Duy vội vàng chạy tới thì phát hiện, toàn bộ tầng mười hai đã bị bà cụ Trần này làm loạn tới không còn phút nào yên bình. Thân nhân người bệnh ở những phòng khác đều đang túm tụm xì xào, còn ló đầu ra ngoài hóng hớt.
Trong phòng khám đứng đầy người, bà cụ Trần và nhóm người Cố Như Yên được mời vào phòng, Chu ŧıểυ Duy đứng bên ngoài, nhìn mấy bác sĩ mặc áo blouse trắng đứng bên trong giải thích về chuyện kia.
Một trong số đó là chủ nhiệm An, người phụ trách cuộc phẫu thuật chữa trị cho Trần Tử Huyên hồi đầu.
"Xảy ra chuyện như vậy, chúng tôi cảm thấy vô cùng thương tiếc và đau lòng. Tôi là người phụ trách cuộc phẫu thuật lúc đó, khi bệnh nhân được đưa tới bệnh viên chúng tôi thì đã rơi vào hôn mê sâu, tình trạng nguy kịch, còn đứa bé, tình hình của nó đã sớm không mấy lạc quan. Cuộc phẫu thuật này chúng tôi không ghi hình lại, đây là quy định của bệnh viện, trong lúc phẫu thuật không thể quay phim, hơn nữa với tình huống lúc đó, trách nhiệm của chúng tôi là toàn lực cứu chữa mạng sống của bệnh nhân…”
Nới tới đây, chủ nhiệm An cúi người chín mươi độ với bà cụ Trần, giọng điệu nặng nề: "Đến cùng vẫn không thể cứu đứa nhỏ trở về, tôi thành thật xin lỗi các vị lần nữa, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi."
Mặt mày bà cụ Trần tối sầm lại, ngang ngược mắng to: "Ông đừng nói mấy chuyện này với tôi, tất cả chỉ là ngụy biện, đây là mưu sát, các người cố ý giết chết cháu nɠɵạı của tôi!"
"Rốt cuộc mấy người đã nhận tiền của ai, là ai ghen tị với nhà họ Trần của tôi chứ? Rõ ràng người lớn vẫn còn sống tốt, giờ đang nằm khơi khơi trên giường bệnh mà, dựa vào đâu hai đứa con trai lại không cứu được!"
Cố Như Yên nghe không nổi nữa, tức giận trách mắng: "Bà cụ Trần à, bà đã bảy mươi, tám mươi tuổi rồi, tốt nhất nên bớt nói lại, tích đức cho con cháu đi. Bà nói như vậy có phải là đang muốn dùng mạng của Tử Huyên để đổi lấy hai đứa cháu trai quý báo của bà, định dùng hai đứa nhỏ để lấy lòng nhà họ Nguyễn, đúng không?"
"Nó có thể tiến vào nhà họ Nguyễn là phúc phần của nó. Cố Như Yên, cô đừng quên, dù thế nào thì Trần Tử Huyên cũng là cháu ruột của tôi, cô chẳng qua chỉ là dì của nó mà thôi, chuyện của nó sẽ do nhà họ Trần chúng tôi định đoạt, cô không có tư cách xen vào."
"Tôi không có tư cách, vậy bà đi hỏi Tử Huyên thử, nhìn xem nó nghe lời ai. Bà cụ Trần, trong lòng bà biết rõ, người Tử Huyên hận nhất chính là nhà họ Trần mấy người, bà muốn lợi dụng nó để trèo cao, bà đừng mơ!"
Phòng khám bị nháo tới túi bụi, bà cụ Trần lộ ra nét mặt già nua dữ tợn, thiếu chút nữa thì xông lên đánh nhau với Cố Như Yên luôn rồi. Trái lại, biểu cảm của Trương ŧıểυ Vi vẫn còn rất bình tĩnh, cô ta đứng bên cạnh, kéo tay bà cụ lại, hiếu thuận trấn an bà ta: "Đừng nóng giận, bình tĩnh giải quyết nào…”
"Chuyện này không có cách nào giải quyết, mẹ và cô ta không chết không xong!" Bà cụ Trần trợn trừng mắt nhìn Cố Như Yên, lửa giận công tâm: "Tôi chờ lâu như vậy, cuối cùng cũng chờ tới ngày được mời đến nhà họ Nguyễn bàn tiệc đầy tháng của cháu trai, nhưng, chính ả, chính con tiện nhân này lại đến làm ầm làm ĩ ở nhà họ Nguyễn, khiến tất cả mọi người ra về trong không vui."
"Cố Như Yên, rốt cuộc cô có mưu đồ gì, người phụ nữ như cô đúng là lợi hại hơn của chị mình, che giấu đủ sâu. Tử Huyên có thể bước chân vào nhà họ Nguyễn, mang trong mình giọt máu của nhà họ, đây là chuyện mừng, cực kỳ vui mừng, cô tới đó náo loạn làm gì chứ, chẳng lẽ cô thật sự không ưa nhà họ Trần chúng tôi đến vậy sao! Bây giờ đứa nhỏ không còn nữa, người vui mừng nhất chính là cô."
Bà cụ Trần gân cổ lên chửi, chửi một hồi, trong đầu bỗng xẹt qua một suy nghĩ, mặt mày lập tức dữ tợn hẳn lên, lại lớn tiếng chất vấn: "Cố Như Yên, cô nói đi, nói đi nào, có phải vụ tai nạn xe cộ lần này là do cô chủ mưu hay không? Người hại chết cháu nɠɵạı trai của tôi rốt cuộc có phải cô không?!"
"Không bằng không chứng, bà đừng có nói hưu nói vượn!"
Cố Như Yên bị bà ta chất vấn liên hồi như vậy, nơi đáy mắt chợt lóe vẻ chột dạ và khẩn trương.
"Cô có mang họ Trần không? Tại sao lúc Tử Huyên xảy ra chuyện, người đầu tiên nhận được thông báo lại là cô chứ không phải nhà họ Trần tôi đây. Cố Như Yên, rõ ràng là trong lòng cô có quỷ, cô có âm mưu gì, cô với chị cô đều giống nhau cả, đều là ma quỷ, bà thật quá độc ác!"
Ngay cả bác sĩ ngồi trong phòng khám cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ, bà cụ này rõ ràng là đang cố tình gây sự, giận chó đánh mèo.
Chu nhiệm An mở miệng giải thích một câu: "Theo như quy định, trước khi phẫu thuật nhất định phải có chữ ký của người thân. Nhưng khi ấy mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ và khẩn cấp, chúng tôi cũng không tìm thấy bất cứ thẻ căn cước hay chứng minh thư gì trên người bệnh nhân, kể cả di động cũng không thấy, chiếc xe gây chuyện cũng không phải của bệnh nhân. Sau đó, thông qua camera gắn trên đường ở lân cận, công an mới điều tra được cùng ngày, bà Cố đây từng tiếp xúc với bệnh nhân…”
"Cố Như Yên, chính là cô, thì ra chính cô đã hại chết cháu nɠɵạı trai của tôi!"
"Ngoài đường trời mưa tầm tã, cô lại hẹn Tử Huyên gặp nhau trên đường, rốt cuộc mục đích của cô là gì. Hẳn là cô biết rõ, nó đang bình an ở nhà họ Nguyễn chờ sinh, sao có thể gọi xe lên quốc lộ được, tất cả đều do một tay cô sắp xếp, đúng không? Cố Như Yên, ả đàn bà lòng dạ độc ác này, cô sẽ không được chết tử tế đâu!"
"Cô hại chết cháu trai của tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho cô, tuyệt đối không bỏ qua!"
Đến nước này, bà cụ Trần như biến thành một người đàn bà chanh chua, lớn tiếng mắng chửi, còn hoàn toàn không để ý tới thân phận, như phát điên xông tới đánh Cố Như Yên một bạt tai.
Một tiếng chát vang lên.
Cú tát tai này thật sự quá có lực, vô cùng vang dội.
Chu ŧıểυ Duy đứng ngây người ngoài cửa phòng khám, tận bây giờ cô ấy mới biết tại sao gần đây Cố Như Yên lại không dám bước vào phòng bệnh của Trần Tử Huyên, hóa ra ngày xảy ra chuyện, bà và Trần Tử Huyên từng xảy ra tranh chấp.
Chu ŧıểυ Duy biết mình không được xem là thông minh, nhưng cũng cảm giác được chuyện này thật sự không tầm thường.
Dù Cố Như Yên có chán ghét nhà họ Nguyễn tới đâu, bà cũng sẽ không trở thành…
Người trong phòng khám thấy bà cụ Trần này không kiềm chế được cảm xúc, vội vàng xông tới kéo người ra, còn Cố Như Yên như bị đánh tới sững sờ, hoặc là bà thật sự cảm thấy áy náy vì chuyện này nên không hề phản kích, cũng chẳng nói lời nào.
"Mấy người có làm loạn ở đây cũng chẳng tác dụng gì đâu, mọi việc đã xảy ra rồi, giờ các người hẳn là nên quan tâm người bệnh nhiều hơn mới phải…” Chu nhiệm An quét mắt nhìn các bà, thong dong mở miệng khuyên nhủ.
"Ả đàn bà này là yêu tinh hại người, mai mốt không cho phép cô ta tới gần phòng bệnh của cháu gái tôi."
Bà cụ Trần đen mặt hạ lệnh, sau đó đi thẳng về phòng bệnh dưới sự nâng đỡ của Trương ŧıểυ Vi.
Cố Như Yên lập tức cảnh giác cả lên, vội vàng xông ra theo: "Cảm xúc của Tử Huyên lúc này không ổn định, mấy người đừng kích động nó, mấy người không được vào trong."
Bác sĩ nhìn đám người thân này quấy rối ầm ĩ, trong một thoáng bỗng muốn gọi bảo vệ tới đuổi hết người đi cho rồi.
Đúng lúc này, Chu ŧıểυ Duy đi trước một bước chặn trước cửa phòng bệnh, hai tay dang rộng.
"Trần Tử Huyên cần nghỉ ngơi, bây giờ cô ấy không muốn nhìn thấy các người, mời các người lập tức rời đi." Cô ấy lấy hết dũng khí, cao giọng cảnh cáo những người này.
"Trần Tử Huyên không phải công cụ, cô ấy có suy nghĩ riêng của mình, có quyền mưu cầu hạnh phúc. Chỉ bằng chút quan hệ huyết thống nực cười của các người mà dám nói rằng muốn tốt cho cô ấy ư, thúi lắm, những gì các người làm đều là dùng đa͙σ đức ép người khác, tất cả chỉ vì quyền lợi của mấy người mà thôi."
"Các người ở đây làm ầm làm ĩ như vậy, cô ấy sớm đã sợ…”
Sắc mặt bà cụ Trần rất khó coi, cường thế khiển trách: "Ở đây không tới lượt cô nói chuyện, cút ngay!"
Chu ŧıểυ Duy nắm chặt tay nắm cửa, bà cụ Trần tiến lên, đẩy tay cô ấy ra, thậm chí còn ác độc nắm tóc của cô ấy. Người bên cạnh thấy vậy vội vàng xông tới kéo bà cụ ra, hai bên lại gây gỗ ầm ĩ.
Nhưng lạ thay, trong phòng bệnh lại rất im lặng, yên tĩnh đến mức quỷ dị. Trong lòng Chu ŧıểυ Duy bỗng nảy sinh cảm giác lo lắng, vội xoay tay đẩy bà cụ Trần ra, mở tung cửa vọt vào.
Cô ấy ngạc nhiên đứng sững tại chỗ, ngay cả bà cụ Trần và đám người Trương ŧıểυ Vi đứng sau lưng khi nhìn tình hình bên trong phòng bệnh cũng giật mình không thôi, không kịp phản ứng.
"Cậu ta là ai vậy?"
Bà cụ Trần dẫn đầu hỏi một câu, nhóm Chu ŧıểυ Duy nhìn người đàn ông đang cúi người cạnh giường bệnh, sau đó dễ dàng ôm lấy người phụ nữ nằm trên giường, hiên ngang bước về phía các cô.
“Cậu là ai, mau thả cháu gái tôi xuống!"
Bà cụ Trần tức giận quát lớn, đáp lại bà ta chính là giọng nói tục tằng vang lên từ phía sau: "Bà cụ Trần, tốt nhất bà hãy tránh sang một bên, nhường đường cho chúng tôi đi, nếu không tôi cam đoan kết cục của nhà họ Trần mấy người sẽ giống hệt như nhà họ Đường đấy."
Chẳng biết từ lúc nào, trên hành lang nhỏ ở tầng mười hai đã đứng đầy những vệ sĩ chuyên nghiệm mặc đồng phục màu xanh đậm, người đứng đầu là một gã đàn ông trung niên vóc dáng béo lùn, mặt mặt thô bỉ, như nhà giàu mới nổi. Ông ta cất cao giọng, lớn tiếng cảnh cáo bọn họ.
"Đường Duật, cậu định dẫn Tử Huyên đi đâu!" Cố Như Yên đứng ở đầu bên kia hoảng loạn hét lớn một câu.
"Bà Cố à, chỉ sợ cháu gái của bà không muốn gặp bà đâu." Cánh tay thô to của Mạc Cao cản trước mặt bà, ông ta khinh thường liếc bà một cái, sau đó quay sang nhìn Chu ŧıểυ Duy: "Đứng đờ ra đó làm gì, còn không mau đi theo!"
Đầu óc Chu ŧıểυ Duy vẫn chưa xoay chuyển kịp, nhưng cơ thể đã phản ứng lại, nhanh chóng cất bước đuổi theo.
Cô biết gã Mặc Cao này, ông già háo sắc bụng bự, mỡ màng, giàu có này lần trước còn hại cô bị đuổi việc nghe nói là chú họ của Đường Duật, xem ra ông ta là người dưới trướng Đường Duật.
Thời điểm cô ấy đi thang máy xuống tới sảnh lầu một, Đường Duật đã ra khỏi cửa bệnh viện, ôm Trần Tử Huyên ngồi chiếc Bentley màu đen đã chờ sẵn bên ngoài từ lâu. Cô ấy do dự, bước lên nhìn anh ta thì phát hiện hình như anh ta cố tình để lại một chỗ cho mình, lúc này mới yên tâm ngồi vào xe.
Người đàn ông tên Đường Duật này không thích nói chuyện, chỉ số IQ của Chu ŧıểυ Duy lại không cao, không đoán ra được anh ta đang tính toán điều gì.
Nhưng, cô ấy lén lút liếc mắt nhìn về phía hai người họ, không biết Đường Duật cho Trần Tử Huyên uống thuốc gì, tuy mặt mày của cô vẫn tái nhợt, yếu ớt, nhưng hai mắt đã nhắm chặt, xem ra là ngủ rồi.
Chu ŧıểυ Duy thoáng thấy yên tâm, ít nhất Đường Duật sẽ không hại Trần Tử Huyên.
“Đường Duật sẽ không hại tớ.“ Đây là những lời Trần Tử Huyên từng nói.
Đường Duật có thể gấp rút trở về cũng tốt, so với một Nguyễn Chi Vũ lạnh lùng cường thế, cô ấy vẫn cảm thấy tính cách của Đường Duật hợp với Trần Tử Huyên hơn...
Xe chạy thẳng một đường, Chu ŧıểυ Duy quan sát tình hình giao thông bốn phía, sau đó giật mình hỏi: "Đang đi đâu vâhy kìa?" Cô ấy cảm thấy con đường này rất quen thuộc.