Chu ŧıểυ Duy ngồi xe taxi trở về bệnh viện, mắt nhìn dãy biệt thự vĩ đại xa hoa của nhà họ Nguyễn càng lúc càng xa, cô ấy thầm nguyền rủa những kẻ máu lạnh vô tình nhà họ Nguyễn này, thật sự quá đáng.
Dầu gì Trần Tử Huyên cũng là cháu dâu nhà họ Nguyễn, hiện tại cô xảy ra chuyện, vậy mà bọn họ lại mặc kệ sống chết của cô.
"Cái gì mà nhà giàu gia nghiệp lớn, tôi khinh."
Cả người Chu ŧıểυ Duy đều là oán khí, không ngừng nói lảm nhảm, hai mắt bừng bừng lửa giận, tức giận thì tức giận nhưng vẫn không nhịn được lo lắng, cô ấy không có cách nào liên lạc với Nguyễn Chi Vũ, vậy phải làm sao bây giờ.
Xe taxi vững vàng chạy đi, lúc đi ngang qua một nhà trẻ tư nhân, vừa lúc là thời gian tan học, cổng trường truyền tiếng cười đùa náo nhiệt, tâm trạng của Chu ŧıểυ Duy cực kỳ áp lực, mặt mày cô ấy không chút thay đổi nhìn đám nhóc con tung tăng xuất hiện trước cổng trường học bên kia, làm trẻ con thật tốt, không có phiền não, vô ưu vô lo.
Đột nhiên Chu ŧıểυ Duy nhìn chằm chằm một nhóc con ở cổng trường học, trong đầu lóe lên tia sáng.
Cô ấy hô to một tiếng: “Tài xế dừng xe!"
Chu ŧıểυ Duy tính tiền, sau đó vội vã xông ra ngoài: “Nhóc quỷ, chờ một chút!" Cô ấy vội vàng túm lấy một nhóc con mặt mày trắng nõn xinh đẹp đứng ở bên ngoài cổng trường.
Cô ấy sợ gọi to sẽ dẫn tới sự chú ý của các bậc cha mẹ, sợ bọn họ nhìn cô như kẻ lừa đảo chuyên bắt cóc và buôn bán trẻ con.
Chu ŧıểυ Duy có chút xấu hổ, lập tức nói: “Bùi Ức, nhóc còn nhớ dì không, dì là dì Chu nừ."
"Buông ra." Bé trai giống như đang chê bai cô ấy quá mất hình tượng.
Mà lúc này một bác gái tầm năm mươi tuổi vội vàng chạy tới, cảnh giác quát to với Chu ŧıểυ Duy: “Cô gái, mời cô lập tức thả cậu chủ nhà chúng tôi ra!"
"Bùi Ức, lần trước dì còn giúp con đó, con thật sự không nhận ra dì à? Con không thể vô lương tâm như vậy được..."
Chu ŧıểυ Duy bị những ánh mắt xung quanh chú ý tới nên rất khẩn trương, hết cách rồi, ai bảo cô ấy nhát gan sợ phiền phức. Nói ra thì cô ấy và nhóc con này coi như có vài phần giao tình.
Bùi Ức cao ngạo xoay sườn mặt bánh báo lại quay đầu nhìn về phía bảo mẫu, ngây thơ nói một câu: “Con biết dì ấy."
Chu ŧıểυ Duy nghe cậu nhóc nói như vậy, trong lòng cảm động không thôi, nhưng bảo mẫu đứng bên vẫn nhìn cô với ánh mắt tràn ngập nghi ngờ: “ŧıểυ Ức, sao trước kia bà chưa từng thấy qua cô ấy, cô ấy là ai? Những người qua đường không quen biết này chúng ta nhất định phải cẩn thận..."
Chu ŧıểυ Duy có hơi khó chịu, ai là người qua đường không quen biết hả.
"Dì ấy là Chu ŧıểυ Duy ngốc nghếch." Bùi Ức mới năm tuổi bổ sung một câu.
Chu ŧıểυ Duy rất muốn trực tiếp dạy dỗ tên nhóc con không biết trời cao đất rộng là gì này, nhưng cô ấy phải nhịn, nhất định phải nhịn xuống, hiện tại cô ấy có việc cầu người, đúng vậy, cô ấy có việc muốn cầu xin đứa bé năm tuổi này.
"Bùi Ức, ba con đâu, ba con có ở nhà không, con có thể gọi điện thoại cho ba con không? Dì có việc rất gấp tìm ba con." Chu ŧıểυ Duy dùng giọng điệu dịu dàng nhất cuộc đời này của mình để dỗ đối phương.
Đáng tiếc Bùi Ức không phải đứa bé năm tuổi bình thường, cậu không mắc mưu.
Cậu nhóc kia đánh giá cô ấy trên dưới một lượt, giọng điệu khinh người: “Dì muốn làm gì, dì cũng muốn quyến rũ ba tôi à?"
Bùi Ức nghe cô ấy nói như vậy, khuôn mặt bánh bao đen lại, vô cùng bất mãn: “Dì không thích ba tôi à?"
Biết bao nhiêu người phụ nữ có ý đồ xấu muốn đến gần ba cậu, muốn quyến rũ ba cậu, ngay cả cô gái trong trường học cũng vậy, bọn họ đều thích ba cậu, thế mà kẻ ngốc nghếch Chu ŧıểυ Duy này còn dám chê bai.
Cậu nhóc kia cực kỳ khó chịu, lưng đeo túi sách nhỏ, chẳng buồn nhìn cô ấy lấy một cái đã xoay người bỏ chạy, hừ!
Chu ŧıểυ Duy thấy cậu lại nổi tính xấu, lập tức luống cuống tay chân, cực kỳ không có chí khí mà đuổi theo: “Bùi Ức, nhóc nghe dì giải thích đã..." Đại khái là do giọng nói của Chu ŧıểυ Duy trời sinh đã mềm nhũn, nghe vào tai thật sự rất dễ khiến người ta mềm lòng.
Bùi Ức ở phía trước đang chuẩn bị ngồi vào chiếc xe đặc biệt rời đi, lúc này ** cậu đúng ở trước cửa xe, khuôn mặt bánh bao có chút vùng vẫy do dự, bảo mẫu quay đầu nhìn gương mặt thật thà phúc hậu của Chu ŧıểυ Duy, người phụ nữ này cũng không có lực sát thương gì, nên chắc không phải người xấu.
Chu ŧıểυ Duy thấy cậu không đi, thật sự cảm thấy quá may mắn, nếu không cô ấy có hai cái đùi cũng không tài nào đuổi kịp bốn bánh xe.
Cô ấy dứt khoát ngồi xổm xuống trước mặt cậu bé, dịu dàng nói chuyện với cậu: “Bùi Ức, trước kia không phải con rất cố gắng lấy lòng mẹ con sao... con thông minh như thế, nhất định biết ba mẹ con ở bên nhau không vui vẻ, nhưng cho dù là vậy, con vẫn rất muốn thân thiết với mẹ con đúng không."
Bùi Ức nghe cô ấy đột nhiên nhắc tới người mẹ đã vứt bỏ mình, nhóc con mới mấy tuổi đầu còn chưa học được cách ngụy trang cho nên vẻ không vui hiện hết lên trên mặt.
Chu ŧıểυ Duy tiếp tục nói: “Dì có một người bạn, hai đứa con trai của dì ấy đều không thấy đâu nữa, dì ấy cực kỳ yêu con mình, dì ấy rất muốn tìm bọn nhóc về, Bùi Ức con có thể giúp dì một chuyện không, dì thật sự có chuyện rất muốn hỏi ba con... hai bé con kia giống con đều rất muốn có mẹ..."
Cậu nhóc kia nghe cô nói đến lời cuối cùng, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút dao động.
Đôi mắt to trong suốt của cậu nhìn vẻ mặt lo lắng của Chu ŧıểυ Duy lúc này, cậu mấp máy miệng nhỏ, do dự một hồi, sau đó ghét bỏ hừ một tiếng.
"Dì chủ động đến gần ba tôi vẫn là mang ý xấu, vì người khác." Cậu nhóc kia tức giận nói với cô ấy một câu.
Chu ŧıểυ Duy chỉ có hơi kinh ngạc, bị tên nhóc quỷ năm tuổi này dạy đời, nhưng lại không thể phản bác, hiện tại trẻ con đều đáng sợ vậy sao!
Tuy cậu nhóc Bùi Ức này cực kỳ đáng đánh đòn, nhưng cậu bé vẫn lấy điện thoại trong túi xách của mình ra gọi điện thoại cho ba Bùi Hạo Nhiên, Chu ŧıểυ Duy mở to hai mắt, kiên nhẫn chờ đợi.
Nhưng cho dù là gọi điện cho Bùi Hạo Nhiên hết lần này đến lần khác thì vẫn là máy bận.
"Đừng gọi nữa, cám ơn con nhé."
Trên mặt Chu ŧıểυ Duy tràn ngập thất vọng, cô ấy đứng lên, nói lời cảm ơn với cậu nhóc rồi đi đến ven đường bắt xe taxi, chạy trở về bệnh viện.
Các cách cô có thể nghĩ đều đã thử, nhưng vẫn không liên lạc được với những người có quen biết Nguyễn Chi Vũ.
Bánh bao Bùi Ức nhìn dáng vẻ uể oải ỉu xìu của cô ấy, cậu chủ nhỏ nhà họ Bùi vẫn luôn được dạy dỗ rất nghiêm khắc bỗng nhiên cực kỳ không có hình tượng mà hô to một tiếng: “Nếu ba tôi trở về, tôi sẽ báo cho dì biết."
Chu ŧıểυ Duy quay đầu vẫy tay với cậu, trong lòng cô ấy có phần cảm động, thật ra tên nhóc quỷ này cũng không khó ở chung đến thế.
Có điều Bùi Hạo Nhiên và Lê Hướng Bắc đều bận bịu như thế nhất định không phải trùng hợp, vị quản gia Phương của nhà họ Nguyễn cũng nói mấy vị chủ nhân của nhà họ Nguyễn đều đang ở nước ngoài, cô ấy nhíu nhíu mày: “Rốt cuộc Nguyễn Chi Vũ bị bệnh gì, thật sự nghiêm trọng vậy sao..."
Căn cứ theo hiểu biết của cô ấy về Nguyễn Chi Vũ, anh sẽ không thể nào để mặc Trần Tử Huyên không quan tâm, trừ khi anh thật sự đã xảy ra chuyện.
Chu ŧıểυ Duy một lòng một dạ nghĩ ngợi mọi chuyện, trở lại bệnh viện cũng đã chạng vạng bảy giờ, nhưng thang máy vừa đến tầng mười hai, cô ấy đã nghe thấy tiếng ồn ào ầm ĩ ở hành lang.
"Sao đứa bé có thể không còn!"
"Làm sao đứa bé đang yên đang lành lại không còn, các người có biết đó là đứa bé nhà ai không, đó là chắt nội, người thừa kế của nhà họ Nguyễn, là cháu nɠɵạı của nhà họ Trần chúng tôi đó!"
Từng tiếng giận dữ, mắng mỏ, chỉ trích không kìm chế được vang vọng khắp hành lang...
Mặt mày Chu ŧıểυ Duy cả kinh, lập tức chạy tới, rất nhanh cô ấy đã thấy được Cố Như Yên cùng một vài người đang cãi cọ trước cửa phòng bệnh.
Là nhà họ Trần ở thành phố C, người đang vô cùng cao ngạo kia đúng là bà cụ Trần.
"... Làm sao có thể bất cẩn thận thế hả, Trần Tử Huyên nó làm mẹ thế nào vậy, thật sự không có chút dụng tâm nào."
Ngại chuyện chưa đủ lớn hay sao mà nhà họ Trần này cũng chạy tới gây chuyện rồi.