“Chi Vũ, lần trước cảm ơn áo khoác của anh nhé.” Hạ Vân Lệ đột nhiên lên tiếng, vội vàng cắt đứt dòng suy nghĩ của anh.
Cô ta mỉm cười theo quán tính, lấy chiếc áo khoác trong túi đen mà cô ta vẫn luôn mang theo đưa cho anh, lần trước cô ta ướt mưa thấm cả quần áo, anh đã phủ cho cô ta chiếc áo khoác này, thậm chí cô ta cũng không muốn trả lại.
Áo khoác quý giá này có mùi của anh, nó khiến cô ta quyến luyến, nhưng chỉ có thể vụng trộm trong lòng.
Cô ta sớm đã biết yêu thầm là cực kì khổ sở, nhưng đột nhiên, ánh mắt cô ta nhìn về phía chiếc vòng độc đáo trên tay anh, cô ta không nhịn được mong muốn có được nhiều hơn.
“Sếp lớn nhà anh sắp được về nhà rồi, còn tôi phải chuyển chuyến bay sang tận Paris, coi như vì tôi cống hiến cho công ty như thế, anh có thể thưởng cho tôi một phần trang sức như thế không.” Cô ta vẫn dùng giọng điệu như bình thường để trêu ghẹo anh.
“Muốn cái nào?”
Nguyễn Chi Vũ không để tâm hỏi lại, cửa hàng này chuyên về kinh doanh đá quý, chỉ cần cô ta muốn, anh sẽ không do dự mà trực tiếp quẹt thẻ.
Cho dù là kiểu dáng như thế nào, có thích hợp hay không, anh cũng đều không để ý.
Hạ Vân Lệ thấy anh đồng ý, cảm thấy vui sướиɠ trong lòng, nhưng ngay sau đó nỗi mất mát bỗng lấp đầy.
Cô ta đã sớm biết sự lạnh lùng của anh, nếu như anh đối xử với bất kì người phụ nữ nào cũng như thế này thì cô ta còn có thể nói với bản thân, ít nhất cô ta có thể ở bên cạnh anh.
Nhưng hết lần này đến lần khác lại lòi ra một Trần Tử Huyên.
Nhân viên trong cửa hàng kinh doanh trang sức quốc tế này có thể hiểu được tiếng Trung cơ bản, nghe được đoạn nói chuyện của họ, lập tức nhiệt tình bước ra giới thiệu các món trang sức mới nhất được đưa đến.
“Tôi muốn cái giống cái anh ấy vừa mua lúc nãy, giống hệt như vậy.”1
Bỗng nhiên đầu Nguyễn Chi Vũ đau đớn, tay cầm túi đựng món quà trang sức không nhịn được buông lỏng, giữa mày xuất hiện sự mệt mỏi xen lẫn vẻ đau đớn. Vẻ mặt anh lạnh lùng, đi thẳng vào phía sô pha dành cho khách nghỉ ngơi ở phía trong quầy.
Hạ Vân Lệ nhỏ giọng nói chuyện với nhân viên cửa hàng, anh không có hứng thú đối với chuyện của phụ nữ, ngửa đầu dựa vào sô pha, cơn đau đầu khiến anh phải thở dài.
“Quý cô, thật ngại quá, vòng cổ hồng ngọc đó chỉ có một cái… có vài thiết kế khác cùng nhà thiết kế với cái đó, cô xem thử có thích không?”
“Thật sự không tìm được cái giống hệt như vậy à?”
Cô ta quay đầu nhìn thoáng qua người đàn ông đang ngồi nghỉ ngơi bên kia, hỏi một cách cố chấp.
Nữ nhân viên bán hàng cảm thấy khó xử: “Thật lòng xin lỗi, cho dù ở cửa hàng chi nhánh cũng không có, món trang sức đó chỉ có duy nhất một cái.”
“Nếu quý cô thật sự muốn một món giống như vậy, vậy… mấy cửa hàng nhỏ trong phố này có thể sẽ có một chế tác mô phỏng như thế.”
Hàng nhái.
Khóe môi Hạ Vân Lệ cong lên, tự giễu chính mình, chỉ có một cái, rõ ràng là cô ta nhìn thấy trước, vì sao cô ta lại không có được chứ.
Cô ta lại quay đầu nhìn người đàn ông trên ghế theo thói quen, đột nhiên, sắc mặt Hạ Vân Lệ căng thẳng: “Chi Vũ, anh làm sao thế?”
“Thân thể Nguyễn Chi Vũ gần đây thế nào?”
Trần Tử Huyên bị ông cụ Nguyễn gọi đến vườn hoa phía bắc. Tính ra thì cũng đã gần hai tháng hơn cô chưa nói chuyện như thế này với ông cụ, cảm thấy hơi mất tự nhiên.
“Anh ấy làm sao vậy ạ?”
Cô bị hỏi cảm thấy khó hiểu, ngồi thẳng lưng nhíu mày lại, đối diện với ông cụ qua bàn trà nhỏ.
“Cô chủ, cô nên chú ý nhiều hơn số lần cậu Vũ bị đau đầu…”
Lão quản gia đứng cạnh lo lắng lên tiếng, như thể đang muốn nhắc nhở cô một số chuyện. Ông cụ Nguyễn trừng mắt, không vui nhìn nhìn lão quản gia, lão quản gia thấy thế lập tức ngậm miệng.
“Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Trần Tử Huyên nhớ đến đêm hôm trước, dựa vào thể lực của Nguyễn Chi Vũ thì bế cô lên chắc hẳn là dễ như trở bàn tay, nhưng ngày đó không hiểu sao anh đụng phải góc bàn thiếu chút nữa làm cô ngã xuống.
Cô biết, chỉ cần trong phạm vi mà Nguyễn Chi Vũ có thể làm được, anh sẽ không để chuyện này xảy ra, cô cũng cảm thấy rất kì lạ.
Tim Trần Tử Huyên nảy lên một nhịp, cảm thấy lo lắng nên căng thẳng hỏi: “Ông nội, Nguyễn Chi Vũ, anh ấy có phải mắc bệnh gì không?”
“Thân thể cậu Chi Vũ không mắc bệnh.”
Nhưng có lẽ cảm thấy lo lắng trong lòng, lão quản gia vội vã nói lại, ông không nói dối, Nguyễn Chi Vũ quả thật là không có bệnh: “Là vết thương cũ…”
“Cái gì ạ?”
Cô không nghe rõ những lời phía sau của lão quản gia.
Không khí xung quanh lập tức im lặng…
Đám trúc bên tường vây sân sau vườn hoa phía Bắc bị gió thổi nên ào ạc vang tiếng.
“…Cô kêu cái thằng nghiệp chướng đó về nhà chăm sóc cô đợi sinh đi, chuyện của công ty một năm tới không cần nó xử lí đâu, cô cứ bảo nó chăm sóc cô là được.”1
Cuối cùng Trần Tử Huyên được người làm đưa khỏi cửa vườn hoa phía bắc, quay đầu nhìn lại, cánh cửa lớn từ từ đóng lại, bên tai cô vẫn là lời dặn dò của ông cụ khi nãy.
Ánh mặt trời đang dần lặn xuống phía Tây, lúc trưa cô bị ông cụ gọi đến đây, mất tự nhiên mà ngồi với ông cụ cũng được cả một buổi chiều, cô không hiểu ẩn ý của ông cụ Nguyễn là thế nào, dường như chỉ là muốn Nguyễn Chi Vũ nghỉ ngơi.
“Nếu là chuyện của Nguyễn Chi Vũ, vì sao lại không thẳng thắn nói với anh ấy, ông cụ thật kì lạ…”
Cô không nhịn được ý kiến trong lòng, nhưng cũng thầm ghi nhớ lời dặn của ông cụ.
Đi bộ từ từ đến vườn hoa phía đông, không nhịn được rụt cổ lại, có hơi lạnh.
Gió thổi làm rối mái tóc dài của cô, rõ ràng là gió đầu mùa thu nhưng đã bắt đầu cảm nhận được ý lạnh, cô dùng đôi mắt trong trẻo quan sát nhà họ Nguyễn to như thế này, bên trong tường cao, tất cả mọi thứ dưới ánh hoàng hôn đều trở nên lộng lẫy xa hoa, đẹp đến nỗi khiến người ta thổn thức.
Cô nghĩ, chờ đêm nay khi Nguyễn Chi Vũ trở về, cô phải hỏi cho rõ ràng.
“Không phải anh nói đêm nay sẽ về hả?”
Sau khi dùng xong cơm chiều, cô trở về phòng ngủ chờ, Trần Tử Huyên nhìn kim đồng hồ trên vách tường vẫn đang chuyển động, đã qua thời gian dự tính, do dự một chút rồi gọi điện thoại cho đối phương.
“A, xin chào…”
Trần Tử Huyên nghe được đầu bên kia di động truyền đến một giọng nói xa lạ, cô ngạc nhiên, sau đó yên lặng nghe bên đó giải thích.
Là một người đàn ông, tên Tiêu Kiệt, là phó tổng giám đốc trong tập đoàn, anh ta nói gặp phải chút chuyện, phải hôm sau Nguyễn Chi Vũ mới có thể trở về.
“Hiện giờ Nguyễn Chi Vũ đang bận ạ?”
“Chờ sau khi anh ấy tỉnh lại, tôi sẽ nói với anh ấy cô đã gọi điện đến…” Giọng nói của vị phó tổng giám đốc này rất bình tĩnh, nói năng có nề nếp.
Nhưng Trần Tử Huyên vốn muốn hỏi thêm vài câu mà bên kia đã trực tiếp cúp máy.
Tim cô bỗng nhiên đập rất nhanh, tay nhanh chóng gọi lại, nhưng chỉ nhận được lời nhắc nhở máy bận, điện thoại không liên lạc được.
Suốt một buổi tối này, tinh thần cô rất hoảng loạn.
Sáng ngày hôm sau, cô cùng ăn cơm với ông cụ Nguyễn, mấy người Nguyễn Chi Nghiên cũng ở trên bàn, cô ăn không được tập trung, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn ông cụ ngồi đối diện, đang cố gắng suy nghĩ làm sao để hỏi thăm về chuyện Nguyễn Chi Vũ.
“Cô chủ, là hàng giao về từ Mỹ.”
Phần hàng giao nhanh này khiến cho tất cả mọi người đều tò mò, Trần Tử Huyên nhíu mày mở đóng gói ra.
Là một phần trang sức, vòng bạch kim có khảm hồng ngọc.
“chance…” Trần Tử Huyên đọc lên từ đơn tiếng Pháp này.
Cô biết từ đơn này trong tiếng Pháp có hàm ý may mắn, nhưng thật kì lạ, Nguyễn Chi Vũ làm gì mà tự nhiên tặng cô cái vòng cổ thế, từ khi nào đã hiểu được đi công tác phải tặng vợ một món quà lãng mạn như vậy, còn cố ý dùng giao hàng nhanh gửi về, tính tạo bất ngờ hả?
Không biết có phải anh cố ý tạo bất ngờ hay không, nhưng Trần Tử Huyên thấy trong đó còn có một cái áo khoác quý giá của đàn ông, cô cảm thấy giật mình.
Nếu cô nhớ không nhầm thì cái áo khoác này hình như là cái mấy ngày trước Hạ Vân Lệ mắc mưa, Nguyễn Chi Vũ đã khoác áo lên người cô ta.
Ý là, gói hàng này là Hạ Vân Lệ tự mình đóng gói gửi về?
“Gọi điện thì không nhận… Quà tặng còn để người khác dùng giao hàng nhanh gửi về…” Bỗng nhiên cô cảm thấy lo lắng.
“Ông nội, ông có biết gần đây Nguyễn Chi Vũ đang bận việc gì không ạ?”
Ngẩng đầu nhìn thẳng ông cụ ngồi bên kia.
Giang Hoa Nhân dùng xong cơm sáng, lộ vẻ mặt khó chịu, mở miệng lạnh lùng dạy dỗ: “Nó bận cái gì mà cô lại không biết, Chi Vũ đi công tác mà còn cố ý tặng quà cho cô, cô làm vợ như thế này có xứng không!”
Giang Hoa Nhân không thích cô, dường như từ lần đầu tiên gặp, quý bà cao quý này đã chán ghét bản thân cô.
Cô không muốn gây chuyện với người khác, cũng không có tâm trạng đó.
Mắt cô nhìn thẳng vào ông cụ bên kia, thấp giọng, giọng nói rất lo lắng hỏi: “Ông nội, Nguyễn Chi Vũ có phải là xảy ra chuyện rồi không?”