“Không biết sao mà gần đây cứ cảm thấy sống lưng lành lạnh…” “Người nhà họ Nguyễn còn tìm cho tớ bác sĩ tâm lí, nói là mang thai sẽ có nhiều hormone, sẽ khiến người ta hay suy nghĩ miên man, trở nên nhạy cảm… Hôm trước, vì cảm thấy phiền sắp điên lên nên tớ đi tìm Nguyễn Chi Vũ khiếu nại, kết quả anh ấy không thèm nói lời an ủi nào mà còn cười tớ.” Trần Tử Huyên không vui nói.
Cô đang ở nhà dưỡng thai, ăn cơm trưa xong thì nằm trên giường gọi điện thoại cho Chu ŧıểυ Duy than vãn.
“ŧıểυ Chu, công việc cậu thế nào rồi, cậu có thời gian đến nhà họ Nguyễn chơi không?” Trần Tử Huyên rảnh rỗi đến cùng cực, thậm chí cô còn nghi ngờ có khi nào bản thân bị buồn chán đến sinh chứng vọng tưởng không: “Nếu cậu không rảnh vậy tớ qua đó tìm cậu nha.”
Chu ŧıểυ Duy cầm di động, trợn mắt: “Cậu đừng có ra cửa, bây giờ cậu đang mang thai sinh đôi, nhỡ có va chạm chỗ nào, tớ không biết làm sao mà ăn nói với chồng cậu đâu đấy.”
“Vậy ý là trong mười tháng trước khi sinh con, tớ hoàn toàn không được ra cửa hả!” Trần Tử Huyên kiến nghị.
Phụ nữ mang thai không có quyền làm người hả!
Chu ŧıểυ Duy cảm thấy đồng cảm cho cô: “Chủ yếu thì tại chồng cậu quá khủng bố thôi.”
“À đúng rồi, đại thiếu gia nhà họ Nguyễn đâu, anh ta chắc là phục vụ cậu chờ sinh chứ hả?”
Trước kia cô ấy có hỏi thăm được đồng nghiệp ở tập đoàn IP&G một vài tin đồn, nói Nguyễn Chi Vũ đưa các hạng mục quan trọng trong công ty cho tổng giám đốc Phó, làm cho đám thư kí cao tầng hào hứng tám chuyện, ngầm nói chủ tịch bọn họ “nghỉ thai sản”.
“Trước kia quả thật anh ấy có nói sẽ bớt thời gian làm việc để phục vụ tớ…”
Trần Tử Huyên nhỏ giọng rầm rì, người bên ngoài luôn nói anh ra tay tàn nhẫn, nhưng Nguyễn Chi Vũ đối xử với cô rất tốt, nhưng mà nghĩ lại, cô cũng cảm thấy hơi bực mình.
“Bây giờ anh ấy không ở nhà, anh ấy rất bận, tối hôm qua đã bay đến nước Mỹ rồi.” Hơn nữa cô cũng biết Hạ Vân Lệ sẽ đi với anh ấy.
Cũng không biết mấy người họ đi Mỹ làm cái gì.
“Hình như anh ấy rất tin tưởng Hạ Vân Lệ…”
“Cậu còn đang ghen tuông với Hạ Vân Lệ?”
“Cũng không hẳn là thế…” Âm thanh Trần Tử Huyên buồn buồn: “Chẳng qua là có một người phụ nữ khác quan tâm người đàn ông của mình cảm giác không được thoải mái lắm…”
Chu ŧıểυ Duy đột nhiên kêu to: “Trần Tử Huyên!”
“Đừng suy nghĩ linh tinh nữa, trước đó khi cậu rơi xuống hồ có nhìn thấy bóng đen in trên cửa nhất định là do cậu hoảng sợ nhìn nhầm rồi đó. Tóm lại cậu nên an phận làm sâu gạo, đừng tìm cái chết mà giận dỗi với Nguyễn Chi Vũ để mấy kẻ thứ ba ở bên ngoài tìm được chỗ hở mà chui vào, không làm sẽ không chết!”
Gần đây Chu ŧıểυ Duy bận rộn tìm việc làm, các loại quy tắc ngầm trong giới cao tầng khiến cô ấy chán ghét nhưng không cách nào phản kháng, bởi trong cuộc sống có rất nhiều chuyện như thế, chỉ có thể cắn răng chịu đựng. Có lẽ vì thế, cô ấy rất hâm mộ Trần Tử Huyên.
Cô ấy nói một đống đa͙σ lý nhưng cô chủ Trần bên kia di động lại đột nhiên im lặng.
“A, không có gì.” Trần Tử Huyên lên tiếng, tự thức tỉnh bản thân, thân là vợ người khác mà cô hình như vẫn chưa làm tròn bổn phận: “Tớ đang nghĩ, hình như tớ chưa tặng Nguyễn Chi Vũ món quà chính thức nào cả…”
“Xin hỏi quý ngài đây đang muốn mua quà cho vợ đúng không ạ?”
Phố hàng hóa xa hoa Seattle, một nữ nhân viên được huấn luyện nghiêm chỉnh, nhìn người đàn ông âu phục giày da quý giá đứng trước mặt. Trên ngón tay áp út của anh có đeo một chiếc nhẫn bạch kim, dễ dàng nhận ra được đây là một người đã kết hôn.
Tại cái thành phố phồn hoa này có rất nhiều đàn ông trong giới thượng lưu, tay ôm các cô gái xinh đẹp đưa đến đây, miệng nói lời ngon tiếng ngọt, mua quà sang trọng để đổi lại niềm vui của người đẹp. Mà các cô lại hiểu rất rõ, những người đàn ông đó đều thích giả bộ độc thân, không thích đeo nhẫn cưới, người trước mặt này thật sự rất hiếm thấy.
“Quen biết anh nhiều năm như vậy, sao tôi lại không biết thì ra anh cũng biết làm chuyện lãng mạn đấy…”
Đây là một phố hàng hóa gần sân bay quốc tế, bởi vì thời tiết đột nhiên chuyển xấu nên máy bay phải kéo dài thời gian khởi hành, thế là trên đường về bọn họ có nhiều thêm một ít thời gian rảnh. Hạ Vân Lệ nghĩ anh sẽ như bình thường ngồi chờ, không ngờ anh lại cảm thấy hứng thú với cửa hàng trang sức này như vậy.
“Thưa ngài, ngài có thể xem thử chiếc vòng cổ mặt dây chuyền ngọc trai đen Polynesia vừa được đưa đến sáng hôm nay. Nó rất hợp với khí chất phu nhân đây, dịu dàng hào phóng lại quý phái.”
Nguyễn Chi Vũ không để ý đến nhân viên nhiệt tình phục vụ, nhìn lướt qua mặt dây chuyền ngọc trai đen được đặt trên khay có lót vải lông trắng, bên ngoài là vòng hình trái tim bằng bạch kim có chui, viên trân châu đen được khảm ở giữa, nhìn vừa huyền bí lại cao quý.
Anh rũ mắt nhìn một vòng trang sức được trưng bày trên giá.
Dường như không quá hứng thú với nhưng món đồ dành cho phụ nữ này lắm, tay phải anh vuốt ve xoay xoay chiếc nhẫn bạch kim trên ngón áp út tay trái mình, hình như dự định mua một cái tương tự như thế.
“Chi Vũ, anh cảm thấy cái vòng trân châu đen này thế nào?”
Hạ Vân Lệ mang theo ý cười trên mặt, nhẹ nhàng hỏi anh, nhất là khi đối mắt với nhân viên bán hàng trước mặt, cả khóe mắt cũng không giấu được ý cười.1
Nhân viên trong cửa hàng tất nhiên cho rằng cô ta là vợ của anh, mặc dù cô ta không phải, nhưng giờ khắc này cô ta không muốn mở miệng phản bác.
“Trân châu không hợp với cô ấy.”
Lời nói của Nguyễn Chi Vũ rất nhẹ nhàng.
Sau đó anh đưa tay chỉ tủ kiếng trên cao, hàng bên trái: “Lấy cái DJ856021 giúp tôi.” Mã này là mã đặc biệt của cửa hàng.
Nhân viên trong cửa hàng tất nhiên không dám trễ nãi, nhanh chóng dùng một ghế đứng lên, cẩn thận lấy dây chuyền hồng ngọc từ trong tủ ra.
Sợ dây chuyền này có hơi đặc biệt, bởi nó cũng không phải là món quý giá nhất trong tiệm, mặt dây chuyền là một từ đơn tiếng Pháp, “chance”, một từ mang ý nghĩa may mắn. Chữ cái đầu tiên của từ đơn này được viết hoa một cách tinh diệu rồi khảm trên đó một viên hồng ngọc.
Món này so sánh với các nhãn hiệu trang sức quốc tế khác trong tiệm có hơi khác biệt, đây là một thiết kế mới lạ của một nhà thiết kế lớn, bởi vì các cặp đôi thường thích mua một ít món đồ trang sức tượng trưng cho tình yêu, mà từ đơn may mắn này có chút khác biệt.
“Anh mua sợi dây chuyền này cho Tử Huyên à?”1
Vẻ mặt Hạ Vân Lệ phức tạp, âm thanh được đè thấp, nghe rất bình tĩnh, ngay sau đó cô ta hùng hồn nói: “Mua cái mới nhất bên đó đi.”
Sợi dây chuyền này thật ra về mặt gia công và đá quý đều tinh xảo bậc nhất, nhưng nếu là Nguyễn Chi Vũ anh tặng quà cho phụ nữ vậy hẳn nên chọn cái quý giá, chói mắt hơn mới đúng.
“Cô ấy sợ những món đồ kì quái như thế.”1
Nguyễn Chi Vũ trực tiếp để nhân viên cửa hàng đóng gói lại, nhẹ nhàng để lại một câu Hạ Vân Lệ nghe không hiểu.
Nhưng Hạ Vân Lệ thông minh như thế, ngẩn ra trong phút chốc, thật ra chuyện Trần Tử Huyên sợ tối sợ ma cũng không phải chuyện bí mật gì.
Hình như hồng ngọc có thể trừ tà.
“Cậu chủ Nguyễn nhà anh từ khi nào lại mê tín như vậy?”
Hạ Vân Lệ cười trêu chọc anh, hơi nghiêng đầu, khóe môi cảm thấy chua xót, ai cũng sẽ thay đổi, nhưng chưa từng nghĩ đến anh cũng sẽ như thế.
Nguyễn Chi Vũ tự mình nhận lấy món quà tinh xảo này, nhẹ nhàng đáp.
“Tôi không tin những thứ này.”
Từ trước đến giờ anh đều không tin những thứ hư vô như vậy, càng không tin chuyện trùng hợp, anh chỉ tin tưởng sự sắp xếp sẵn có, trăm cách ngàn đường bày ra.
Nhưng mà, nếu như…
Nếu có một ngày, anh phạm sai lầm, anh không còn khả năng bảo vệ cô nữa.
Khi một người tuyệt vọng đến cùng cực, sẽ tình nguyện tin tưởng quỷ thần, cầu xin chút hy vọng xa vời. Anh hi vọng lúc cô bất lực nhất cũng có thể đủ vận khí, vượt qua mọi chuyện một cách bình an.