Hắn dìu cô từng bước đi vào trong xe, Vương Tuyết dù có chút bứt rứt trong tâm trí nhưng vẫn điềm nhiên mừng rỡ
-" Chị nhớ em chết mất, cứ ngỡ sẽ không bao giờ gặp lại em nữa. Chị và mọi người đã rất lo lắng đó "
Cô nở nụ cười tươi, ra vẻ hạnh phúc :" Em cũng rất nhớ chị đó. Còn những người khác vẫn ổn chứ ạ? "
Nói đến đây Vương Tuyết có chút ngập ngừng, không dám nói thẳng ra nhưng rồi lại bị hắn cướp lời
-" Tất cả vẫn ổn, riêng Diệp Mỹ vẫn còn đang hôn mê kể từ ngày em rời đi "
-" Vậy sao? " cô nghe thấy thế chỉ trả lời hời hợt dường như không thèm để tâm tới nhưng rồi nhìn lại biểu cảm của hai người họ lộ rõ vẻ không thoải mái cô liền thay đổi giọng nói :" Sau khi em trở về sẽ đi thăm cô ấy "
Ngồi trên xe cả ba người họ không thể dừng lại cuộc nói chuyện. Theo những gì cô kể rằng, lúc đang ở cùng Diệp Mỹ và Mộc Quế thì bỗng dưng đèn trong phòng vụt tắt, sau đó cô hoàn toàn mất đi ý thức, khi tỉnh dậy thì đã ở trong một căn nhà cũ kỹ ở Pháp, rồi trong một cuộc bạo loạn ở đây gã đã bị giết chết cách đây hai tháng và cô vẫn còn sống sót, trốn thoát khỏi gã.
Câu chuyện nực cười này dù có là kẻ ngốc cũng nhìn ra sơ hở của nó. Gã có gan bắt cô thì không thể nào chết một cách dễ dàng như vậy được. Những kẻ bạo loạn hầu như sẽ theo ưu thế cướp đoạt tài sản, hơn nữa với một người bụng mang dạ chửa như cô thì khó kiếm được việc làm và càng không thể xoay sở mình trong vòng hai tháng mà không có đồng xu nào trong người. Chắc chắn vẫn còn người nào đó cung cấp tiền chi tiêu cho cô.
Vương Tuyết ngồi ở vị trí tay lái nhìn cô qua kính chiếu hậu, cất giọng chừng mực
-" Vậy những tháng qua em sống ở đâu? "
-" Em không có người quen nào ở đây cả, nên sau khi bạo loạn chấm dứt, em cũng không có nơi nào để đi chỉ có thể quay về trở lại ngôi nhà của gã ta ở tạm nhưng sau đó em may mắn gặp được một bà lão, bà ấy đã cưu mang em. Thường ngày em hay giúp bà ấy đi mua bánh ở cửa tiệm này "
Vương Tuyết chỉ im lặng, dường như đã khẳng định điều gì đó. Hắn cũng sớm đã nhận ra, dù vậy cả hai vẫn tiếp tục để tìm ra câu trả lời thật sự.
-" Nó ở đâu? " hắn ngồi ghế sau bên cạnh cô, vòng tay sau gáy cô để cô có thể dựa vào, ở góc độ này biểu cảm của hắn cô không thể nào nhìn thấy nhưng giọng nói vẫn có chút khiến cô lo lắng
-" nɠɵạı ô Toulouse, từ đây đi đến đó bằng xe mất hai mươi phút "
-" Em có muốn đến gặp bà ấy lần cuối? "
Cô có chút lưỡng lự nhưng rồi cũng cười nhẹ, vùi đầu vào bờ ngực hắn :" Được, em muốn nói lời cảm ơn bà ấy "
Vương Tuyết theo lời chỉ dẫn của cô đi theo con đường mòn nhỏ dẫn vào một khu phố nhỏ ở nɠɵạı ô, nơi đây rơi yên bình không xô bồ, tấp nập như ở trung tâm thành phố. Đi đến cuối con đường chính là địa điểm cần đến.
-" Bình thường em đi bộ để đến trạm xe bus sao? " Vương Tuyết ngó nghiêng xung quanh rồi mở lời, từ đây cách trạm cũng một đoạn tuy không quá xa nhưng đối với một người mang thai quả thật có chút khó khăn
-" Vâng, đi nhiều lần nên trở thành thói quen rồi ạ "
Cùng lúc này một tiếng 'cạch' vang lên, tiếng cửa sắt đằng sau lưng họ mở ra cùng với thân hình gầy gò của một bà lão độ chừng sáu mươi, thoạt nhìn trông cũng rất linh hoạt và trẻ trung
-" Bé con, về rồi đó à? " bà lão vui mừng đi tới phía cô
-" Vâng con về rồi đây "
Cả hai người họ vui vẻ trò chuyện, rồi sau đó bà lão mới chú ý đến hai người phía sau dường như tưởng tượng điều gì đó vội vàng ôm cô vào lòng hô toáng lên
-" Không được bắt con tôi! Không được bắt con tôi! Đứa trẻ đáng thương! "
Hắn nghi hoặc nhìn bà lão, tuy không hiểu lời nói của bà nhưng gương mặt bà hiện rõ sự sợ hãi, chắc hẳn đã trải qua một chuyện gì đó rất tồi tệ. Ngược lại Vương Tuyết hiểu rất rõ, bà ta đang xem cô là đứa con gái ruột của mình và có lẽ cô bé ấy đã bị bắt đi hoặc có lẽ đã bị giết chết.
Còn đối với cô đó chỉ là mớ phiền phức liền thoát khỏi bà lão chút nữa đã khiến bà ấy ngã nhào nhưng đã kịp thời giữ lấy cánh tay, kiên nhẫn nở nụ cười giải thích
-" Họ không làm hại con. Họ là bạn của con. Là người tốt "
Lúc này bà lão mới thôi kích động lặng lẽ dắt tay cô đi vào nhà, Vương Tuyết và hắn cũng đi theo sau. Căn nhà này cũng không đến nỗi tệ, vẫn đầy đủ các vật dụng cần thiết. Cô tính sẽ tự mình đi rót nước nhưng bà lão đã nhanh hơn bảo cô ngồi xuống cùng hai người họ để trò chuyện.
-" Em nói tiếng Pháp giỏi nhỉ? " hắn ngồi bên cạnh cô dịu dàng hỏi
-" Vâng? À, em có từng học qua nó "
-" Anh chưa từng nghe em nói qua "
Lúc này cơ thể cô cứng lại, hai tay bấu chặt vào nhau vội tìm lời giải thích
-" Chỉ là nó không phải chuyện quan trọng, nên... "
-" Không sao. Em làm gì anh cũng đều chấp nhận "
Nghe thấy thế cô liền thở phào nhưng tâm trạng vẫn còn lo lắng, lấy cớ đi vệ sinh để điều hòa lại tâm trạng. Nhà vệ sinh cách phòng khách hai căn phòng nên tranh thủ lúc này cô liền gọi điện thoại cho ai đó
-" Tôi đã gặp được bọn họ nhưng có vẻ không suông sẻ mấy. Các người cung cấp thông tin qua ít, suýt chút nữa là tôi đã bị bại lộ. Tốt nhất các người nên làm gì đó mau lên, trước khi tôi mất tất cả, các người cũng sẽ như thế "
-" Vô dụng. Cô nên lo cho cái mạng của mình đi. Điều cô muốn đã đạt được, những thứ tiếp theo tự cô giữ lấy "
Dứt lời đầu dây bên kia đã vang lên tiếng tút tút, cô nắm chặt lấy điện thoại vẻ mặt đăm chiêu đến mức đáng sợ. Cô nhìn xuống dưới bụng mình xoa đều rồi nở nụ cười dịu dàng