Cả hai đều khó hiểu trước câu nói của cô ta nhưng sau đó Vương Tuyết liền hiểu ý, nhanh chóng cười đáp trả
-" Đúng là lâu rồi không gặp em, nếu có thời gian chúng ta hãy gặp nhau "
-" Được " cô gái kia cũng phối hợp ăn ý rồi trở về chỗ ngồi
Hắn nhìn cô ta đánh giá một loạt, nếu xét về phương diện bề ngoài thì cô ta hẳn không phải một kẻ tầm thường, tuy chỉ mặc trên người bộ quần áo đơn giản nhưng vẫn toát lên vẻ sang trọng, người ngồi bên cạnh cô ta cũng như vậy.
Trong khu giành cho các tiếp viên, một tiếp viên nam vẻ mặt trầm trọng, gã như muốn hét lên nhưng cắn răng kiềm giọng quay qua nói với cô tiếp viên phục vụ nước cho hắn và Vương Tuyết
-" Con nhỏ chết tiệt đó là ai thế? Khốn kiếp! Tại sao chúng ta phải dừng lại chứ? "
Cô tiếp viên kia vẻ mặt cũng không mấy khá hơn, nghiêm giọng trả lời :" Không được. Ngài ấy đã dặn không được làm ảnh hưởng đến bất kỳ hành khách nào cả "
-" Trước giờ ngài ấy chưa từng như thế "
-" Đúng là chưa từng... Nhưng từ khi cô ta xuất hiện mọi thứ lại trở nên khác "
Sau gần mười ba tiếng ngồi trên máy bay họ cũng đã đáp xuống sân bay Toulouse. Theo những gì Phó Minh đã thông báo trước khi họ chuẩn bị khởi hành rằng cô luôn xuất hiện vào một giờ nhất định ở tiệm bánh ngọt, gần ngay trung tâm Toulouse. Nhưng trong khoảnh khắc mà hắn nhận được thông tin cũng là lúc hoài nghi của hắn dấy lên, cô chưa từng... thích ăn bánh ngọt. Dù cho hắn có vô tâm đến cỡ nào thì những sở thích, món ăn,... hắn đều hiểu rõ.
Vương Tuyết cứ nghĩ khi tới nơi hắn sẽ hùng hổ lục tung cả tiệm bánh để tìm lấy bóng dáng cô nhưng hắn lại không làm như thế. Thời gian cô xuất hiện là vào năm giờ, cứ cách nhau một ngày cô lại đến đó, ngày mai chính là thời gian để họ có thể gặp lại nhau. Họ đã đặt sẵn phòng khách sạn và xe riêng. Mọi thứ đều âm thầm sắp xếp tránh gây chú ý đến kẻ ngoài, nếu không lại bị đứt dây động tất cả lại trở về con số không.
Hơn nữa, CCTV (camera an ninh) chỉ quay được hình ảnh của cô trước vào sau khi vào tiệm bánh và chỉ mới được một tháng, hoàn toàn không có bất kỳ chút thông tin nào khác. Hắn vẫn chỉ biết kiên nhẫn chờ đợi, rồi cũng sẽ có ngày cả hai được trở về bên nhau, sống một cuộc sống an nhàn và hạnh phúc.
__________
-" Lại ghé nữa đó à? Hôm nay có bánh mới con muốn thử không? " bà chủ tiệm bánh khi nhận diện được gương mặt quen thuộc liền vui mừng chào đón
-" Bánh mới ạ? " cô cười nhẹ nhàng đáp trả, rồi đi tới chỗ bà ấy
-" Đây... Ngon chứ? "
-" Ngon lắm ạ. Gói cho con một phần này và một phần bánh mì socola như cũ ạ "
Sau khi nhận được bánh cô còn không quên chào hỏi bà chủ rồi ra khỏi cửa tiệm, lúc này gương mặt cô trở nên cáu ghét, miệng mấp máy
-" Mụ đàn bà phiền phức "
Tất cả mọi thứ đều diễn ra như thường ngày, cô vẫn luôn tươi cười, dịu dàng với mọi người nhưng sau lưng lại trở thành bộ dạng khó có ai tưởng tượng được.
Rời cửa hàng được vài bước sau lưng cô lại vang lên một giọng nói quen thuộc, giọng nói ấy cô hằng đêm ao ước được có bên cạnh cuối cùng cũng đã đến
-" Nhi Nhi? Có phải em không? "
Cô hít một hơi thật sâu rồi vờ rơi giỏ bánh, gương mặt bất ngờ quay lưng lại đối mặt với hắn, đôi mắt ừng ực nước, giọng run rẩy
-" Hạo... "
Hắn lúc này muốn chạy thật nhanh tới chỗ cô nhưng tại sao đôi chân hắn nặng trĩu, không còn chút sức lực, trái tim cũng đau thắt nơi lồng ngực. Tại sao lại như vậy? Trước mặt kia không phải là người con gái hắn ngày đêm nhớ mong hay sao? Tại sao bây giờ lại chẳng lấy một cảm giác hạnh phúc nào đó. Thật sự có phải là em?
Vương Tuyết ngồi trên xe cách đó không xa thấy cảnh tượng ấy trong lòng cũng có cảm xúc khó tả, tất cả đều rất giống nhưng có điều gì đó không đúng.
Hắn cố gắng lấy lại bình tĩnh, từng bước đi đến, dùng đôi tay thô sơ của mình áp vào một bên má cô, đây là hành động mà cô thích ở hắn, nó luôn mang lại cho cô cảm giác được vỗ về, bao bọc. Rồi sau đó hắn nhìn xuống dưới bụng cô, nó đã to lên rất nhiều, dùng chút hơi ấm từ bàn tay mình xoa nhẹ nhàng, đứa con của hắn đã lớn rồi
-" Con của anh "
-" Đúng, con của chúng ta "
Đến cuối cùng, hắn cũng đã tìm được cô, người mà đối với hắn là cả cuộc đời. Hắn ôm lấy cô cảm nhận lấy từng chút hơi ấm, mùi hương rồi sau đó cất giọng trầm ấm
-" Anh đã tìm được em rồi "
Cô cũng đáp lại cái ôm ấy, gương mặt nở ra nụ cười mãn nguyện cùng đôi mắt gian xảo :" Em rất nhớ anh "
Hắn vén nhẹ một bên tóc sau gáy cô, rồi ôm chặt lấy thân thể. Hắn lần này chắc chắn sẽ không để cô "biến mất" khỏi hắn một lần nào nữa.