Ngày hôm sau, nắng vàng óng ánh, trời xanh mát mẻ thế nhưng có hai người vẫn không hề hay biết gì cho đến khi ngoài cửa sổ là một màu vàng chói.
Tử Lạc mơ màng tỉnh lại, phát hiện bản thân đang ngâm mình trong bồn tắm, phía trên còn có những cánh hoa hồng rất thơm!
Vô thức, cô nhìn xung quanh như thể kiếm tìm bóng dáng ai đó.
Tỉnh rồi?
Vương Thần cởi trần, phía dưới mặt quần dài, tóc còn ướt và trên bờ ngực rám nắng còn long lanh những hạt nước, hẳn là vừa tắm xong!
Tử Lạc nhìn những dấu hôn trên người, không muốn nghĩ thì càng nghĩ đến, cô ho mấy cái, trong lòng không khỏi có chút bối rối!
Anh đi ra đi, tôi tự tắm được!
Nghe cô nói, Vương Thần đang chọn loại dầu gội đầu tốt nhất thì dừng lại, hắn quay sang nhìn cô, hình thể tuyệt vời lồ lộ trước mặt!
Không xưng em nữa à?
...
Đêm qua, em rất đáng yêu!
Đừng nói nữa!
Được!
Vương Thần không nói nữa, chỉ cười nhẹ tiếp tục làm công việc của mình....loại dầu gội nào thì phù hợp nhất nhỉ?
Vẫn là nên hỏi cô!
Em thường sử dụng dầu gội nào? Còn có dầu xả nữa?
Tử Lạc mím môi, dù đêm qua....thế nhưng cô vẫn xấu hổ khi có người nhìn chằm chằm vào thân thể mình!
Anh đi ra đi tự tôi làm được rồi!
Vương Thần buông hai chai dầu gội xuống, bước đến bên bồn tắm nửa quỳ ngồi xuống.
Hắn cầm lấy cánh tay mảnh khảnh của Tử Lạc, ánh mắt có chút ngây dại khiến cô hỗng dưng cảm thấy đau lòng.
ŧıểυ Lạc....
Cô không đáp lại chỉ chờ hắn nói tiếp, nhưng trong lòng hình như đã đoán ra được hắn muốn nói gì!
Anh là một người không kiên nhẫn thế nhưng anh lại có thể chờ em đến bốn năm, bốn năm của những sự ngộ nhận! Anh nhận ra nhiều thứ lắm, anh nhận ra mình yêu em và anh cũng nhận ra sự ngu ngốc chiếm đoạt ích kỷ trước đây của mình! Anh không mong em tha thứ....chỉ mong em có thể cho anh một cơ hội để bù đắp lại lỗi lầm của mình.
Trong phòng là một mảnh im lặng, có hay không cũng chỉ là âm thanh của những giọt nước, trái tim của Tử Lạc đập loạn.
Cô không biết bản thân nên biết ơn người đàn ông này đã cho cô một cơ hội thay đổi cuộc đời hay hận hắn đã làm cô đau khổ đến mức thay đổi?
Nhưng trái tim cô không muốn hận hắn....nó đã yêu hắn rất nhiều, rất nhiều rồi, chỉ cần nhìn thấy hắn là nó lại không thể giữ bình tĩnh!
Thế nhưng nó đã chịu đủ tổn thương, nó muốn chiếm lấy người nó yêu nhưng lại sợ tổn thương....tổn thương rồi tổn thương cuối cùng sẽ vẫn là tổn thương mà thôi!
Phải làm sao đây?
ŧıểυ Lạc....trả lời anh đi....
Âm thanh tha thiết đến đau lòng, có phải trong bốn năm qua hắn cũng dằn vặt đau khổ như cô đã từng không?
Vương Thần gục mặt lên bả vai Tử Lạc, cô không tin người đàn ông làm chủ thương trường giờ đây lại đang gục lên vai cô cầu xin....cô biết hắn có bao nhiêu tự trọng, nhưng giờ đây?
Ừm....tôi nghĩ mình sẽ cho anh một cơ hội!
Đây là đáp án của cô, những gì cô mong muốn!
Vương Thần biết cô vẫn luôn yêu hắn, chẳng qua là do hắn khiến cô rời đi, khiến cô tổn thương nên mới như vậy....
Bỗng dưng Tử Lạc la toáng lên!
Cái người này cư nhiên lại liếʍ vào bả vai cô!
Cho anh cơ hội theo đuổi rồi có phải cũng nên....
Cút ra ngoài cho tôi!
---
Cái gì đây?
Tử Lạc nhìn xấp hồ sơ trên mặt bàn nhíu mày một cái, đây là chuyện gì a?
Ký vào đây và em sẽ là nhà thiết kế của công ty anh! Tất nhiên em vẫn có thể nhận hợp đồng thiết kế của công ty khác nhưng sẽ là trên danh nghĩa Lauren từ Vương thị!
Những chuyện này Tử Lạc biết thế nhưng cô đang suy nghĩ....có vẻ chuyện này không chỉ giúp cô nâng cao tên tuổi mà còn có mục đích khác....
Vương Thần nhìn sắc mặt của Tử Lạc cười nhẹ! Con thỏ nhỏ của hắn bây giờ có móng vuốt rồi a~ chuyện gì cũng không qua mắt được!
Em phải đi làm như các nhân viên khác!
Dù có việc hay không?
Dù có việc hay không!
Trời ạ? Theo như lời hắn thì cô vẫn phải có mặt ở công ty từ tám giờ sau đó năm giờ tan tầm dù cho không có việc làm ư?
Phi lý!
Được rồi! Khi nào bắt đầu làm?
Em sẽ đảm nhiệm chức vụ trưởng bộ phận thiết kế thời trang, tuy nhiên để dễ trao đổi em sẽ làm việc trong phòng của anh, bắt đầu từ thứ hai nhé nhé!
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Làm việc trong phòng hắn?
Cô thấy tương lai của mình vô cùng mù mịt, có nên trở lại Anh không nhỉ?
Đây là danh sách những người trong bộ phận thiết kế! Phần lớn....đều là nam!
Đây chính là vấn đề nan giải nhất của Vương Thần, những người trong bộ phận thiết kế thời trang đều là nam, chỉ có khoảng hai người là nữ, nhưng phần lớn người nam đều....thuộc diện giới tính thứ ba!
Tuy vậy để họ ở bên Tử Lạc cũng chẳng khác gì đưa thỏ vào miệng sói, không nên không nên, vì vậy làm việc ở phòng của hắn là đúng đắn nhất!
Bỗng dưng trong phòng có mùi hơi chua, Tử Lạc nhìn sang liền thấy Vương Thần như muốn giết hết tất cả những nhân viên nam trong bộ phận thiết kế!
Sặc, có phải là đang ghen không?
Được rồi, tôi ký, mức lương có cao quá không?
Vương Thần nhìn Tử Lạc đang chăm chú đọc nội dung hợp đồng rồi tháo hai cúc áo đầu.
Anh còn nghĩ là thấp nhưng này ŧıểυ Lạc, hôm trước em đã hứa sẽ xưng bằng em mà!
Khụ!
Tôi có hứa sao? Chẳng phải là anh ép buộc nếu không....sẽ làm thêm lần nữa! Tôi là bị ép buộc a~
Tôi không nhớ mình đã hứa!
Vừa ngẩng đầu lên Tử Lạc liền thấy Vương Thần vứt hẳn cái áo sơ mi sang một bên, nửa thân trên trần!
Hắn cười ma mãnh, mùi hương nam tính lan toả khắp phòng khiến các dây thần kinh Tử Lạc như căng cứng lại!
Thôi rồi! Lúc nãy nhận điện thoại của hắn nên liền đến nhà của hắn, có khác gì giơ tay chịu trói đâu, bây giờ có cầu cứu cũng không kịp nữa!
Bỗng dưng, em nhớ lại rồi! Có hứa, có hứa!
Tử Lạc cười làm hoà, cô cúi xuống nhặt cái áo sơ mi đưa cho hắn ý bảo mặc vô đi, trời lạnh lắm!
ŧıểυ Lạc, em thật ngoan. Lúc nãy cúi xuống cổ áo hơi trễ, anh vô tình thấy....
A a tôi không nghe không nghe!
Tử Lạc giơ tay bịt hai lỗ tai lại, tuy vậy nhưng cô vẫn biết hắn muốn nói gì nên gương mặt liền đỏ ửng!
Tôi?
Là em, là em!
Aaaa ông trời ơi mau cứu con khỏi cái tên ma vương da^ʍ đãиɠ không thiện chí này!