“Anh cố chờ một lát, Kathyrn và Thư Kỳ đã đi lấy thuốc rồi!”
Tử Lạc cũng có chút khẩn trương nhìn Vương Thần trên giường gương mặt đỏ bừng mồ hôi đầm đìa, hai hàng mày kiếm cau chặt lại rất đau khổ.
Vương Thần giật tung cả chiếc sơ mi, vẻ chịu đựng đến đáng thương.
Sự thật là nếu Vương Thần theo nghiệp diễn, có phải hay không giờ đây đã đứng vững trên đất Hollywood?
“Thư Kỳ....cô ấy nói không cần thuốc, cô ấy chữa được!”
Toàn thân Vương Thần đều nóng, nóng nhất chính là đôi mắt của hắn khi nhìn Tử Lạc, ám hiệu rõ ràng nhưng cô không hiểu!
Thậm chí còn là một bộ dạng tức giận.
“Ồ cô ấy giỏi như vậy thì anh đi tìm cô ấy để mà chữa bệnh cho anh, nực cười, tôi cứ ở đây đấy xem chữa thế nào!”
Tức giận đến thành bộ dáng người phụ nữ chanh chua thế nhưng vẫn để anh phải chịu khổ thế này sao, ŧıểυ Lạc, dù cho anh có thể khống chế loại thuốc này nhưng nếu quá lâu....không tốt không tốt a~
Vương Thần nhắm mắt một cái, vẫn phải là ra chiêu cuối thôi!
Hắn với người sang chiếc bàn bên cạnh lấy cái điện thoại bàn, xoay số ai đó mà miệng thì cứ lẩm bẩm cái tên Thư Kỳ, quá rõ....hắn muốn gọi Thư Kỳ đến!
Nhưng hồi chuông đầu tiên còn chưa reo thì Tử Lạc giật đứt cả dây điện thoại.
“Tôi xem anh gọi cô ta thế nào, hứ!”
Cô tức đến đỏ mặt, còn không phải là ghen đi!
Vương Thần đứng lên, lết từng bước chân ra ngoài cửa, hiển nhiên là đi tìm Thư Kỳ để “chữa bệnh”
“Mẹ kiếp! Hôm nay tôi cho anh đoạn tử tuyệt tôn!”
Nói dứt lời, Tử Lạc như một con hổ nhảy vồ lên người Vương Thần khiến anh lại ngã lên chiếc giường bông mềm mại, thành công rồi!
Sắp được giải thoát rồi, hự!
“ŧıểυ Lạc....em không biết chữa, tránh ra!”
Tử Lạc ngồi trên người Vương Thần, nghe câu này thì tức đến muốn vỡ cả lồng ngực, anh nói tôi không biết, không biết thế nhưng từng với anh một ngày ba lần đấy!
“Không biết, tôi cho anh xem anh mới là không biết!”
Cô tức giận bóp chặt lấy xương quai hàm của Vương Thần, đặt lên môi hắn một nụ hôn vô cùng mạnh bạo nhưng trong đó vẫn còn sự non nớt của người chưa trải nhiều!
Hắn cũng rất phối hợp đưa nhẹ đầu lưỡi của mình ra, có biết không nghe những lời vừa rồi của cô tâm hắn sướиɠ như điên!
Tử Lạc dùng mọi kĩ năng hấp dẫn nhất của mình để phô bày, không hiểu sao cô là người chủ động thế nhưng cô lại là người sắp ngạt thở, còn hắn lại chính là kẻ vẫn đều đều nhất!
Vương Thần nằm đè lên người cô, hắn ôm lấy thân thể nhỏ nhắn mà bao ngày đêm hắn mong ước vào lòng, cảm nhận được hai bờ ngực của cô cạ vào lồng ngực, hắn dường như muốn nổ tung.
“A....anh....”
Ngay lúc còn chưa kịp phản ứng, một bàn tay của Vương Thần từ khi nào đã luồn vào bên trong chiếc váy, kéo lên thật cao, lộ hẳn ra hai cặp đùi trắng nõn!
Hắn như một con sói dại nhìn thấy miếng mồi ngon liền không cầm được lí trí, hắn muốn kéo lên nữa nhưng lại bị Tử Lạc chặn lại.
Nhìn lên, Tử Lạc hai vai áo trĩu xuống thoắt ẩn thoắt hiện bờ ngực căng tròn, tuy đầu vẫn luôn lắc thế nhưng ánh mắt cô chẳng khác nào đang mời gọi hắn.
“ŧıểυ Lạc....”
Âm thanh nhẹ nhàng trầm thấp phát ra từ Vương Thần như xuyên qua một thứ gì đó trong tim Tử Lạc, nỗi sợ hãi của cô cũng dần bình tĩnh lại!
Ngay lúc này, Vương Thần luồn tay vào bên trong chiếc váy, liền nắm được một miếng vải mỏng manh....
“Ưm....đừng!”
Không dừng lại, hắn nhìn qua Tử Lạc rồi liếʍ khoé môi một cái!
Ôm chặt cô vào lòng một lần nữa, hắn hôn lấy chiếc mũi thanh mảnh của cô, di chuyển dần xuống đôi môi mọng nước, mọi nơi hắn đi qua đều như rực lửa.
Chiếc váy không biết từ khi nào đã rơi xuống, để lộ hoàn toàn nửa thân trên!
“A....”
Tử Lạc hoảng sợ che lại nhưng cánh tay cô làm sao có thể che hết được hai bờ ngực nở nang ấy, Vương Thần đem hai tay Tử Lạc trói lại bằng cà vạt, cười ranh mãnh.
Xoạc!Chiếc váy tốn bao công sức thời gian tạo nên của Tử Lạc rách làm đôi nhưng giờ khắc này chẳng còn ai suy nghĩ nữa.
“Ư....đừng nhìn mà!”
Thân hình bốc lửa của Tử Lạc lộ hết ra ngoài, chỉ còn duy độc một mảnh vải nhỏ màu đỏ nằm ngay nơi bí ẩn của người phụ nữ.
Hai tay cô bị trói lại ở phía trên, hai bắp đùi nõn nà không ngừng cọ xát lại....nhìn cảnh tượng này mấy ai giữ được bình tĩnh?!
“A! Sao nơi này lại ướt thế?”
Nói dứt lời, Vương Thần đặt một ngón tay xuống ngay lớp quần mỏng manh, di chuyển vô cùng nhẹ nhàng!
“Ưm....ừm....Vương Thần....anh....ưm!”
Bàn tay không ngừng di chuyển, mỗi lúc một nhanh, hai chân Tử Lạc kẹp chặt lại hết mức, cô khó chịu đến mức mồ hôi chảy đầm đìa nhưng như thế chỉ làm cho Vương Thần càng thêm phấn khích!
“A....a....ưm!”
Lúc này cô rên lên một tiếng sau đó cửa huyệt liền chảy ra nhiều chất lỏng trong suốt....
Tử Lạc nằm trên giường thở hổn hển nhưng chưa kịp nghỉ ngơi thì bỗng dưng Vương Thần kéo mép qυầи ɭóŧ sang một bên rồi cúi đầu xuống nơi đỏ ửng ma mị kia!
Âm thanh của chất lỏnh không ngừng vang lên, Tử Lạc không cách nào đẩy Vương Thần ra đành phải chấp nhận, cô rêи ɾỉ đến mức lạc cả giọng cho đến khi lại một lần nữa lên đỉnh!
“Ưm....ưm....”
Ngay lúc mà cô chuẩn bị hét lên sung sướиɠ thì hắn lại dừng lại, hai tay đùa bỡn bờ ngực của cô!
Cái cảm giác này còn khó chịu hơn bị hàng vạn con kiến gặm nhấm, ở dưới khó chịu đến mức phát điên như hai tay bị trói không thể làm gì được!
Tức giận, Tử Lạc đạp hai chân lên ngực Vương Thần!
“Giận cái gì? Là vì anh không cho em sướиɠ phải không?”
Vương Thần trắng trợn nói ra khiến Tử Lạc xấu hổ muốn chết nhưng chuyện quan trọng hơn đó là cô muốn phát điên rồi!
“Ưm....”
Bỗng nhiên Vương Thần đứng dậy, kéo khoá quần xuống sau đó rất nhanh chóng....cự long khổng lồ xuất hiện!
“A....”
Tử Lạc thốt lên, cô như tỉnh lại, nhìn cái thứ khổng lồ cương cứng kia mà cô rợn cả người, cái đó giết người giết người a~
“Sao? Sợ rồi? Nó chờ em bốn năm rồi!”
Nói dứt lời, Vương Thần đến gần hơn, kéo hai chân cô lại gần rồi dùng cự vật cọ xát vào!
“Nóng quá! Ưm....”
Dường như cửa huyệt của Tử Lạc khi chạm vào cự vật càng chảy nhiều nước hơn, khiến hắn bên kia cũng một phen đau khổ!