Chỉ trong một ngày mà lần đầu tiên bị mất đi, hơn nữa còn 3 lần hoan ái trong công ty.
Bắt đầu từ ngày hôm nay nếu có người nói rằng Vương Thần là người chồng lí tưởng chắc chắn Tử Lạc sẽ phỉ vào mặt tên đó vài ba câu.
Có từ ngữ nào phù hợp để miêu tả về hắn không?
Hung thần? Dị nhân? Quái thú?
“Sao tôi cảm thấy em vẫn còn dư sức dù chúng ta đã làm 3 lần nhỉ?”
Đối với những loại thỏ non như thế này thì có hai cách, một là phải thuần phục họ ở trên giường bằng kỹ năng, còn đối với loại quá mức ngây ngô này thì phải dùng cách hai, đó chính là đánh mạnh vào trái tim của người đó.
Bất quá những điều này đều là do Hàn Minh Cảnh nói với hắn, còn về kinh nghiệm thì chưa lần nào thử.
Tất cả những phụ nữ trước đây từng lên giường với hắn đều là chủ động, không vì tiền thì vì cũng vì sắc, đó là lý do Vương Thần rất tự tin vào gương mặt của mình.
“Anh buông ra....tôi báo cảnh sát!”
Tử Lạc giả vờ rút điện thoại trong chiếc túi cách đó không xa ra để ép Vương Thần thả người, nhưng hắn không ngăn cản mà lại còn thản nhiên đứng nhìn.
“Tôi....tôi gọi thật đấy!”
Hai người đang trong trạng thái khoả thân nhưng Tử Lạc lại không một chút nào phòng bị, thật may mắn rằng Vương Thần có lẽ đã thoả mãn sau nhiều lần hoan ái.
Tử Lạc giơ điện thoại lên sau đó bấm số, nhưng cô cố tình bấm sai một số và bắt đầu gọi, tất nhiên Vương Thần đều nhìn thấy.
“Này ŧıểυ da^ʍ đãиɠ ngu ngốc, em muốn qua mặt tôi dễ thế sao? Thứ nhất, em cố tình bấm sai một số. Thứ hai, nếu em gọi cảnh sát thật vậy em sẽ nói gì? Tôi vừa bị giám đốc Vương thị cưỡng hiếp sao? Em nghĩ ai sẽ tin điều đó, quan trọng hơn là bọn cảnh sát ngoài kia thậm chí còn thiếu nợ Vương thị một đống tiền!”
Nghe xong những lời này, Tử Lạc vẫn nghĩ rằng cô còn cơ hội trốn thoát, luật pháp nghiêm minh nhất định sẽ trừng phạt cái gã thối tha này.
Nhưng để an toàn hơn, tạm thời cô sẽ không nói ra những suy nghĩ này, đến một lúc nào đó thu thập đủ chứng cứ thì Vương tổng đừng hòng chạy thoát.
Nhìn biểu hiện của Tử Lạc, hắn biết rõ cô đang nghĩ gì nhưng không ngại vạch trần, cách duy nhất để giữ cô an toàn ở bên cạnh hắn chính là mạnh mẽ hơn.
“Mặc đồ vào, lần này tôi hứa sẽ không làm gì nữa!”
Tử Lạc nhìn hắn bằng ánh mắt nghi hoặc, tên sói già này phải đề phòng mọi lúc.
“Anh chắc chứ?”
“Tôi sẽ không chắc nếu em còn không mặc đồ và nhìn tôi bằng ánh mắt đó!”
Lúc này Tử Lạc mới hốt hoảng đẩy Vương Thần ra, cô vội vã túm lấy quần áo rồi chạy loạn vào toilet gần nhất.”Tôi sẽ dẫn em đi ăn một bữa để đền bù, chọn đi!”
Vừa gài nút áo Tử Lạc vừa nghĩ, chẳng lẽ cho ăn một bữa đền bù rồi liền vứt đi sao?
Tuy tránh xa hắn thì rất tốt nhưng trong lòng vẫn còn chút khó chịu vô cớ.
“Không cần!”
Có chút bất ngờ nhưng Vương Thần vẫn chưa nhận ra điểm khác thường trong lời nói của Tử Lạc.
“Chưa ai dám nói không với tôi, tuy nhiên tôi sẽ cho em một cơ hội!”
Lời nói của Vương Thần như đánh thức Tử Lạc, đúng vậy, cô đang làm gì đây chứ?
Khó chịu cái gì, chẳng phải đây chỉ là một mối quan hệ thể xác thôi sao, nếu vậy thì cô cũng không thể nào chịu thiệt được!
“Ý tôi là tôi không biết nên ăn ở đâu!”
Tử Lạc thầm khen mình thông minh, nói như vậy nghĩa là hắn sẽ dẫn mình đi ăn theo ý hắn, vậy thì nhất định là một nơi sang trọng!
Ít nhiều gì cũng phải tiêu tiền của hắn trước khi tố cáo với cảnh sát mới được!
-----
“Vương tổng....anh có nhầm không?”
Cứ ngỡ sẽ là nhà hàng nào đó ở trên tầng 78, 90 gì đó hoặc là một nơi ngoài trời với ánh nến gì đó chứ?
Tại sao lại là quán ăn bình dân gần chợ đêm, hơn nữa chủ quán lại còn là người quen của cô chứ, chẳng lẽ ông trời đang đùa sao?
“Bác gái, cho cháu hai tô thập cẩm, cảm ơn!”
Vương Thần mỉm cười nhẹ với chủ quán, tuy chỉ là mỉm cười thôi nhưng mà ít nhất nó trông thật lòng hơn những nụ cười đểu ban nãy.
Ít nhất....nó cũng khiến cho Tử Lạc không thể ngừng nhìn.“Lạc Lạc, cháu đến cùng anh chàng này sao, chẳng lẽ....”
Tiếng nói của bác gái chủ quán khiến Tử Lạc tỉnh lại, thấy Vương Thần nhìn mình chằm chằm thì ngại quá chỉ đành cười trừ.
Hành động này lọt vào mắt bác gái kia lại thành ngượng ngùng, quả nhiên sống trên đời hơn 50 năm đoán đâu trúng đó mà.
“Ôi trời, ngạc nhiên chưa? Hai vị khách quen của tôi cư nhiên lại là tình nhân đấy! Thế giới này cũng thật nhỏ bé mà....”
Bác gái vừa đi vào bếp vừa lẩm bẩm, cũng may trong quán có ít người nếu không lại gặp người quen thì Tử Lạc phải nhảy xuống cống trốn mất.
“Thì ra cô Lạc đây lại có tình ý với tôi à? Thật tiếc nhưng cô không phải sở thích của tôi!”Vương Thần nói rõ to, hắn đang cố tình làm nhục cô chốn đông người đây mà.
“Anh Vương nhầm rồi, thật xin lỗi nhưng bác gái từ lâu đã luôn mong tôi có bạn trai nên hôm nay mới đành mượn anh, anh Vương nghĩ nhiều rồi!”
Một bên Vương Thần vừa tìm chỗ ngồi vừa thầm nghĩ Tử Lạc thích hợp với cái tên ŧıểυ da^ʍ đãиɠ hơn là ŧıểυ bạch thỏ, cô ta rõ không phải dạng vừa.
“Ồ, thì ra cô Lạc vẫn chưa từng có bạn trai sao? Tôi thấy gương mặt cô cũng ưa nhìn, chẳng lẽ là do tính cách quá tệ sao?”
Đúng lúc hai người đang bị chú ý bởi những người trong quán thì bà chủ bước ra niềm nở vô cùng.
“Hai người mau ngồi ở đây này, bàn này xịn nhất rồi đấy, uống nước trong lúc chờ nhé!”
Bác gái đặt hai cốc nước trà xuống bàn, càng nhìn lại càng thấy hai người đẹp đôi vô cùng, một lát nữa nhất định phải xem bói cho hai người này.
“Cảm ơn bác gái ạ!”
Tử Lạc và Vương Thần đồng thanh nói, nhìn như rất hoà thuận chưa từng xảy ra cãi vã.
“Này, cậu thấy hai người mới vào không? Lúc nãy vừa cãi nhau ì xèo mà bây giờ cứ như vợ chồng mới cưới ấy!”
“Đúng vậy, tôi còn tưởng diễn viên đoàn nào....”
...
Bác gái vừa quay lưng vào bếp thì lập tức lại nghe thấy tiếng nữ vang lên.
“Thật ra cũng có rất nhiều người ngỏ ý nhưng đối với tôi họ đều quá tệ, không xứng với tôi!”
Tử Lạc nhanh chóng lấy lại phẩm giá của bản thân, không còn ai nhận ra đây là cô nàng sinh viên nổi tiếng xinh đẹp, hiền hoà nữa.
“À, thì ra cô Lạc chỉ thu hút được những người kém cỏi thôi!”
“Này!”
Nhìn cô nàng kế bên như muốn bốc hơi vì tức giận, Vương Thần lại cảm thấy hắn thích con người này của cô hơn.
“Mà cô Lạc này, cô có phải dùng bộ dáng hung dữ này để nói chuyện với tất cả chàng trai không?”
Vương Thần bỗng dưng ghé sát lại Tử Lạc, ánh mắt hắn lập loé vài cái.
“Tất nhiên là không, tôi chỉ dùng bộ dáng này để nói chuyện với kẻ đáng ghét như anh thôi đấy anh Vương ạ!”
Tuy cảm thấy Vương Thần hỏi một câu khá ngốc nhưng Tử Lạc cũng không nghĩ nhiều, ít nhất đã hạ được hắn một lần.
“Thế nhưng tôi nghĩ cô Lạc lúc này rất cuốn hút!”
Ngay lập tức sau đó bàn kế bên liền phát ra tiếng ho khụ khụ, sao lại có thể loại vừa cãi nhau lại vừa gạ gẫm thế nhỉ?
Còn Tử Lạc thì xấu hổ đến mức hai gò má chuyển sang màu đỏ, xấu hổ không phải vì những người bàn bên mà là xấu hổ bởi con tim đang đập loạn nhịp của mình.
Dường như lý trí muốn tố cáo Vương Thần không đánh bại được con tim nữa.
Bỗng dưng lúc này Vương Thần luồn tay ra sau lưng Tử Lạc, bất ngờ vỗ vào mông cô một cái đau điếng, âm thanh phát ra khiến mọi người xung quanh quay lại nhìn và lập tức hộc cơm.
“Anh làm cái gì đó?”
Tử Lạc ngượng lại càng thêm ngượng, cô cúi gằm mặt xuống, còn Vương Thần thì có vẻ tâm trạng rất tốt, hắn chắc chắn câu nói vừa nãy đã khiến cho ŧıểυ da^ʍ đãиɠ này loạn nhịp rồi.
Thầm khen mình tài giỏi, Vương Thần lại vỗ vào mông Tử Lạc vài cái.
“Bà chủ, tính tiền, tôi không ở đây nổi nữa, khỏi thối!”
“Bàn số 2 cũng tính tiền, còn ăn nữa thì tôi sẽ không biết phải nghẹn chết lúc nào, bác cứ giữ luôn tiền lẻ!”