Vương Thần vẫn còn đang mơ màng tưởng tượng thì đã bị Tử Lạc kéo về hiện thực, không hiểu sao giờ khắc này hắn phát hiện gương mặt của cô thư ký mới này thậm chí còn ưa nhìn hơn cả đám nữ minh tinh kia.
Không son không phấn nhưng lại hấp dẫn hơn cả....
“Đừng nhìn nữa....”
Một lần nữa tỉnh lại, gương mặt nhỏ nhắn của Tử Lạc giờ đây đang đỏ ửng.
Có thể hắn không biết nhưng Tử Lạc thì rất rõ ràng, tuy lần nào cũng né tránh vị tổng tài này nhưng ánh mắt hắn thật sự rất cuốn hút, rất nóng bỏng.
Khiến người ta muốn trầm luân trong đó mãi.
“Ai nói tôi nhìn em? Tôi chỉ là đang nghĩ tới câu nói đàn ông không thích phụ nữ thông minh mà thôi!”
Không thể phủ nhận, Vương Thần che giấu cảm xúc rất tốt, giây trước có thể là hắn nhưng khắc này lại là người khác.
“Anh....chẳng lẽ....”
Cái đầu nhỏ của Tử Lạc càng cúi thấp hơn, nếu như không phải Vương tổng chê cô thông minh thì có thể nào là đang ngụ ý rằng thích những người ngốc, điển hình như cô phải không?
Bỗng dưng trên đầu truyền xuống một tràn cười lớn, tất nhiên tiếng cười đó chính là từ Vương Thần, hắn thật không ngờ cái cô nàng này lại có ý nghĩ như vậy.
“Này em dừng hoang tưởng đi, tôi đang nghĩ người nói câu nói đó thật là sai lầm, phụ nữ ngốc như em mới là không ai thích.”
Một bước rồi hai bước, khoảng cách của Vương Thần và Tử Lạc dần được rút ngắn.
Cho đến khi gương mặt của cô cách lồng ngực hắn khoảng hai gang tay thì mới dừng lại.
Bàn tay to lớn của Vương Thần nâng cầm của cô lên, hắn phà nhẹ hơi thở nóng ấm của mình vào cô rồi lại bất giác thở dài.
“Em lại khiến tôi muốn em nữa rồi ŧıểυ Lạc!”
Câu nói của hắn nhanh chóng làm cô ngây dại tại chỗ, cái gì chứ? Người này cũng thật quá biến thái rồi, có lẽ hoàng đế cổ đại đêm ngày sủng ái mỹ nhân cũng không có tinh lực dồi dào như hắn.
Tử Lạc không ngừng lùi ra phía sau, cổ chân do sử dụng giày cao gót không quen mà trở nên đau nhức.
“Không....không được! Anh còn tiếp tục thì....tôi sẽ chết mất!”
Vương Thần chẳng nhiều lời, hắn sử dụng đôi chân dài của mình tiến đến Tử Lạc rồi bế phốc cô lên quay đầu về toilet.
“Khô....không! Ở đây có camera....còn có người....không thể!”
Không một chút phân vân, Vương Thần tiến thẳng vào toilet nữ, thiết nghĩ toilet nữ chắc hẳn sẽ rộng rãi hơn toilet nam một chút!
Vương Thần đặt Tử Lạc ngồi trên bồn rửa tay, hai tay tách rời đôi chân mảnh khảnh của cô ra.
Hắn dúi đầu vào nơi cấm kỵ của người con gái mà hít hà như một kẻ nghiện, yết hầu liên tục di chuyển.”Haa....ưm....khó chịu....ư....”
Tử Lạc liền nhanh chóng cảm thấy hưng phấn mà chính bản thân cô cũng không nhận ra, hai chân kẹp chặt lại đầu của Vương Thần, thân trên không ngừng uốn éo.
Vương Thần không nói một lời nào mà chỉ im lặng cởi bỏ quần áo vướng víu trên người Tử Lạc, nếu lần này hắn không kìm được lại xé rách đi thì lại phải khổ sở tìm một bộ đồ khác.
Cũng may rằng lúc nãy hắn không đưa đồ lót cho cô nên các “thủ tục” cũng nhanh hơn.
Cơ thể Tử Lạc rất nhỏ bé nhưng các vòng đều đầy đặn rất tốt đối với Vương Thần.
“Vươn tổng....Vương tổng....ưmm”
Tử Lạc hoảng sợ, nếu Vương Thần phát hiện quả nho đã sớm bể thì chắc chắn sẽ phải lấy một quả nho gấp đôi đó, cô lấy hai cánh tay trắng ngần che lại vùng kín.
Hành động này không những không giúp ích mà còn tăng hứng thú của Vương Thần lên gấp đôi.
Hắn mạnh bạo kéo tay của nàng ra, cà vạt trên cổ liền tháo xuống buộc hai tay nàng ra sau lưng.
Tử Lạc không phải thuộc dạng mê trai nhưng Vương Thần này chính là quyến rũ vô bờ khiến một con nai như cô cũng không chịu nổi.
Vòm ngực săn chắc được che đậy bởi một lớp sơ mi trắng mỏng manh giờ lại được mở hai cúc đầu như hiện như ẩn, nước da màu đồng khiến hắn càng tăng thêm sự gợi tình.
“ŧıểυ da^ʍ đãиɠ, em ngăn không cho tôi vào nhưng lại muốn sờ ngực tôi?”
Tử Lạc lúc này mới phát hiện bàn tay của mình không biết từ lúc nào đã mò lên lồng ngực săn chắc của hắn mà sờ.
“Ha ha ha....ŧıểυ da^ʍ đãиɠ à ŧıểυ da^ʍ đãиɠ!”
Không biết từ bao giờ mà Vương Thần đã nghiện trêu chọc Tử Lạc, cũng không biết từ bao giờ trong cuộc sống của hắn xuất hiện một cô gái hắn cần bảo vệ tên Tử Lạc.
Vương Thần không dư thừa một giây nào, ngón tay không an phận liền chui tọt vào âm đa͙σ của cô, dâʍ ŧᏂủy̠ cùng nước của quả nho trộn lại tạo ra một cảnh tượng vô cùng dâm mỹ.
Tốc độ của Vương Thần bây giờ như một cỗ máy, ánh mắt hắn đỏ rực như một con thú, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng gầm nhẹ.
Còn Tử Lạc thì không còn biết trời đất, lúc này như một con thiêu thân chỉ biết đi tìm chỗ khiến bản thân thoải mái, thậm chí còn không biết bản thân đang nói gì.
Nhìn gương mặt ửng đỏ mơ màng của Tử Lạc, hắn thầm nghĩ bản thân đúng là thật may mắn khi lụm được ŧıểυ yêu tinh này về.
Nếu một bảo bối như thế này mà lọt vào tay người khác thì thật quá mức uổng phí, hắn muốn cả đời này kiếp này Tử Lạc cô chỉ có thể thuộc về hắn, một mình bản thân hắn.
Tất cả của cô dù là thể xác hay tâm hồn cũng chỉ có thể để một mình hắn chiếm hữu