14
Vài ngày sau, Cối Yến cuối cùng cũng trở về.
Bà Cối thấy y tiều tụy, gầy đi nhiều, không khỏi xót xa:
“Gần đây xảy ra chuyện gì sao? Sao con lại ra nông nỗi này?”
Cối Yến cười, vẻ không mấy để tâm:
“Thời gian qua, con chuẩn bị thi, ngày đêm đọc sách, nên không đến thăm mẹ và Tiểu Nhi được.”
Bà Cối không nghi ngờ gì, chỉ dặn đi dặn lại rằng học hành quan trọng, nhưng sức khỏe càng quan trọng hơn.
Cối Yến không ở lâu, nhanh chóng quay lại thư viện để tiếp tục ôn luyện cho kỳ thi mùa thu sắp tới.
Ta tiễn y ra cửa, nhưng lần này y không đi ngay như thường lệ, mà lại đỏ bừng cả vành tai, dáng vẻ ngập ngừng như muốn nói lại thôi.
“Tiểu Nhi, những ngày qua thật nhờ cậy ở ngươi. Nếu… nếu ta đỗ đạt, có thể… có thể đến nhà ngươi cầu thân chăng?”
Cầu thân…
Ta bất giác nghĩ đến những ngày tháng ở Liêu Đông cùng Bùi Thanh Hằng.
Cối Yến là một người rất tốt, nhưng những chuyện ấy ta không thể giấu y.
Chỉ có điều, tất cả phải đợi y thi xong đã.
Ta mỉm cười gật đầu:
“Được, chúc ngươi kim bảng đề danh.”
Cả khuôn mặt y rạng rỡ hẳn lên, vui sướng vẫy tay nói:
“Ta đi đây, Tiểu Nhi, chờ ta nhé.”
Cối Yến quay lại thư viện, cuộc sống lại trở về như cũ.
Chỉ là số bạc tích góp trước đó đã dùng để lo lót ngục tốt, ta lại phải bắt đầu tiết kiệm lộ phí lần nữa.
Hôm ấy sau khi xong việc, ta định đi nhờ người viết thư gửi mẹ, báo rằng có lẽ ta sẽ phải chậm trễ một thời gian mới có thể đến tìm bà.
Đang đi, bỗng nghe thấy tiếng ồn ào từ phía sau.
Chưa kịp phản ứng, đã có người túm lấy ta, mạnh mẽ ném vào một chiếc xe ngựa.
Ta ngã mạnh, mãi mới gượng dậy được.
Chiếc xe ngựa này xa hoa và rộng rãi vô cùng, chính giữa ngồi một nữ nhân dung nhan diễm lệ, dáng vẻ cao quý.
Đôi mày và ánh mắt nàng ta trông có phần quen thuộc.
Nhìn kỹ lại, hóa ra là công chúa Liên Hoa.
Nàng ta bắt ta làm gì đây?
“Ngươi chính là Dư Tiểu Nhi?”
Ánh mắt nàng ta đầy khinh miệt, cằm hếch lên:
“Thật không biết trời cao đất rộng, dám đến kinh thành bám lấy Thanh Hằng ca ca của ta.”
Nàng ta là cành vàng lá ngọc, ta nào dám chọc giận, vội quỳ xuống giải thích:
“Công chúa hiểu lầm rồi, dân nữ đến kinh thành cùng người khác, để tìm Cối Yến, học trò của Thái Học Viện, không hề làm phiền đến Bùi đại nhân.”
“Cối Yến?”
Công chúa Liên Hoa thoáng ngẩn ra, lộ vẻ suy tư:
“Vậy ngươi đã tìm được hắn, sao còn chưa rời đi?”
“Dân nữ bị lũ thổ phỉ cướp hết lộ phí, đành phải ở lại kinh thành làm chút buôn bán nhỏ, tích góp tiền về quê.”
“Vô lý!”
Công chúa Liên Hoa đập mạnh lên bàn xe:
“Thanh thiên bạch nhật, ngay dưới chân thiên tử, làm gì có thổ phỉ? Xem ra không cho ngươi một bài học, ngươi sẽ không chịu rời đi!”
Nói rồi, nàng ta mở cửa sổ xe, nhìn ra ngoài:
“Dưới chân Nam Sơn có một khu rừng rậm, ném ngươi vào đó một đêm, xem ngươi còn dám ở lại đây không!”
Xe ngựa lập tức chuyển hướng, đi về phía Nam Sơn.
Ta lòng đầy hoảng hốt, nhưng dù có giải thích thế nào, công chúa Liên Hoa cũng làm ngơ.
Khi xe vừa đến rìa khu rừng, bên ngoài bỗng vang lên tiếng binh khí va chạm.
Rồi nghe tiếng thị vệ hô lớn:
“Có thổ phỉ! Bảo vệ công chúa!”
Công chúa Liên Hoa sợ đến tái mặt, không tin nổi vào mắt mình khi nhìn thấy một đám người bao vây lấy xe ngựa.
“Không thể nào, sao lại có thổ phỉ?”
Ta cười khổ:
“Công chúa, giờ ngài tin lời dân nữ chưa?”
15
“Chiếc xe ngựa này hào nhoáng như vậy, bên trong chắc chắn là quý nhân giàu có, đừng để dê béo chạy thoát!”
Dù thị vệ liều chết bảo vệ, nhưng đám thổ phỉ đông đảo, quyết không buông tha cho xe ngựa.
Một trận mưa tên ào ạt bắn tới, con ngựa kéo xe trúng tên hí dài, điên cuồng lao vào rừng.
Xa phu không khống chế nổi, bị hất văng khỏi xe.
“Cứu… cứu ta, cứu ta với!”
Công chúa Liên Hoa không còn vẻ kiêu ngạo trước đó, vừa khóc vừa lớn tiếng kêu cứu.
Xe ngựa chạy thêm một đoạn trong rừng, bánh xe vấp phải thứ gì đó, bất ngờ dừng lại.
Chỉ trong thoáng chốc, ta và công chúa Liên Hoa đều bị hất văng khỏi xe.
Một cơn đau ập đến, ta cố gắng bò dậy.
Cử động tay chân, may mắn không bị thương nặng.
Nhưng công chúa Liên Hoa bên cạnh khóc càng dữ dội.
“Chân ta, đau quá!”
Ta bước tới kiểm tra, phát hiện trên chân nàng có một vết rách rất sâu, máu chảy không ngừng.
“Công chúa, đừng khóc nữa, tiếng khóc của ngài sẽ dẫn bọn thổ phỉ tới đây.”
Nàng sợ hãi run rẩy, cố gắng nín khóc, đôi mắt đỏ hoe ngập nước nhìn ta.
“Ta lén trốn khỏi cung, mang theo ít thị vệ… a , đau quá!”
Nàng cố vùng vẫy, nhưng ta giữ nàng lại.
Ta xé vạt áo, quấn chặt vết thương trên chân nàng cho đến khi máu ngừng chảy, rồi quay lại gọi nàng:
“Bọn thổ phỉ sẽ lần theo dấu xe tìm tới, ngài nằm xuống đây, để ta cõng ngài đi.”
Nàng ngẩn người, đờ đẫn nhìn ta.
Không dám chậm trễ, ta cắn răng cõng nàng lên, men theo rừng mà đi.
Đi được một đoạn, sau lưng vang lên giọng nói bực dọc:
“Ngươi cõng ta thì cõng, sao lại siết vết thương của ta đau chết đi được?”
Ta thở dài:
“Công chúa, nếu vết thương của ngài tiếp tục chảy máu, dù chúng ta có đi đến đâu, bọn thổ phỉ cũng lần ra.”
Nàng ngưng lại, không nói gì thêm.
Ta cõng nàng đi vòng quanh trong rừng, cuối cùng tìm được một hang động kín đáo.
“Chúng ta tạm thời trốn ở đây. Đợi đến tối, khi sao mọc, ta sẽ định hướng rồi đưa ngài ra ngoài.”
Ta vừa ngồi xuống nghỉ ngơi, nàng lại hét lên thất thanh:
“Có nhện! Ở cửa hang, ta sợ nhện nhất, mau đuổi nó đi!”
Quả nhiên, ở cửa hang có một con nhện.
Mạng nhện bị chúng ta phá hỏng khi bước vào, lúc này nó đang cố gắng sửa lại.
“Suỵt, đừng lên tiếng.”
Ta đưa tay che miệng nàng:
“Con nhện này có khi còn cứu được mạng chúng ta.”
Nàng tất nhiên không tin.
Nhưng lúc này bị thương, hành động khó khăn, lại không sai khiến được ta, đành cố nhịn sợ, mắt vẫn nơm nớp nhìn con nhện.
Hai chúng ta chờ trong hang đến khi trời tối.
Khi màn đêm sắp buông xuống, bên ngoài lại vang lên tiếng bước chân ồn ào.
“Tìm kỹ vào, hôm nay gặp mối béo thế này, đừng để chúng chạy thoát!”
Bọn thổ phỉ lại kéo đến.
Công chúa Liên Hoa kinh hãi, mắt mở to, tay bịt chặt miệng, không dám cử động.
Tim ta cũng đập loạn nhịp, lòng bàn tay và trán đều ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Chẳng mấy chốc, có tiếng bước chân tiến lại gần.
“Đã tìm bên kia chưa? Có ai không?”
“Chỉ là một cái hang nhện tơ giăng đầy, chắc không có người.”
“Vậy mau tìm chỗ khác, đừng để chúng chạy mất.”
Tiếng bước chân và trò chuyện dần xa.
Công chúa Liên Hoa thở phào nhẹ nhõm, nhìn mạng nhện trước mặt, nước mắt rơi lã chã.
“Thật… thật may nhờ có ngươi.”
Ta cũng âm thầm cảm thấy may mắn:
“Nhện trong mắt công chúa có lẽ chỉ như cỏ rác, nhưng đôi khi, chính cỏ rác lại có thể cứu mạng người.”
Nghe ta nói, nàng sững sờ hồi lâu, rồi lau nước mắt, khẽ nói:
“Xin lỗi, đều là ta hại ngươi.
“Là ta sai người vu oan Cối Yến hối lộ giám khảo, chỉ để khiến hắn bị loại khỏi khoa thi lần này, để các ngươi sớm rời khỏi kinh thành.
“Nhưng sau đó, Thanh Hằng ca ca đã điều tra rõ sự thật, Cối Yến được minh oan, còn có thể tiếp tục tham gia kỳ thi. Ta lại nghĩ cách khác để hại ngươi, ép ngươi phải rút lui mà đi.
“Đều là lỗi của ta. Giờ ta mới hiểu, vì sao Thanh Hằng ca ca lại thích ngươi, chứ không phải ta.”
Ta cuối cùng cũng hiểu, thì ra kẻ hãm hại Cối Yến là nàng.
Nhưng khi nghe nàng nói Bùi Thanh Hằng thích ta, ta không khỏi bật cười:
“Công chúa nhầm rồi, Bùi công tử thấy ta vừa xuẩn vừa vụng, sao có thể thích ta được.”
“Ban đầu ta cũng nghĩ vậy, cho đến khi biết vì muốn ăn bát mì của ngươi, huynh ấy sẵn sàng đứng chờ cả đêm ở đầu ngõ, nghe huynh ấy khi say rượu cứ gọi tên ngươi mãi, cầu xin ngươi đừng đi. Lúc ấy, ta mới hiểu, thì ra thích một người là như vậy.”
Đứng chờ cả đêm, say rượu gọi tên ta.
Những điều ấy, chàng chưa từng nhắc đến với ta.
Nghe nàng nói, lòng ta bỗng nhói lên, như thể bị muôn ngàn kim châm.
Đau đến mức nước mắt không kìm được mà tuôn trào.
16
Cuối cùng trời cũng tối, không còn nghe thấy động tĩnh của bọn thổ phỉ nữa.
Ta chui ra khỏi hang, ngước nhìn bầu trời đầy sao, nhớ lại cách nhận biết phương hướng mà cha đã dạy khi còn nhỏ, lúc đi đốn củi trên núi.
“Công chúa, đi thôi, ta đưa ngài ra khỏi đây.”
Ta cõng công chúa Liên Hoa lên, cố gắng bước nhanh hơn.
Nàng lúc này đã ngoan ngoãn hơn rất nhiều, nằm yên trên lưng ta, thỉnh thoảng lại lẩm bẩm:
“Sau này ta sẽ không tham ăn nữa, sẽ ăn ít đi.”
Cuối cùng, ta nhìn thấy ánh sáng của rìa rừng.
Lòng vui sướng, ta cất bước chạy.
Nhưng không ngờ, chân ta bất ngờ sụt xuống, rơi vào một hố bùn sâu.
Trong cơn nguy cấp, ta dùng toàn bộ sức lực đẩy công chúa Liên Hoa ra xa, còn mình thì chìm vào bùn lầy.
“Tiểu Nhi, ngươi sao rồi?”
Công chúa Liên Hoa hét lên, định lao tới kéo ta.
“Đừng qua đây!”
Ta vội quát:
“Ngài mà lại gần, cũng sẽ bị mắc kẹt, đến lúc đó chúng ta cùng chết ở đây.”
“Vậy… vậy phải làm sao?”
“Đi theo hướng này, ngài sẽ ra khỏi rừng. Nếu gặp được người, xin công chúa nhờ họ đến cứu ta.”
“Được, ngươi chờ ta, ta nhất định sẽ tìm người đến cứu ngươi!”
Nàng cắn chặt môi, gật đầu thật mạnh.
Nhưng vừa chạy được hai bước, nàng đã ngã vì vết thương ở chân.
Dẫu vậy, không hề khóc, nàng cố gắng bò dậy, rồi tiếp tục chạy xa.
Bóng dáng công chúa Liên Hoa dần khuất xa, biến mất trong màn đêm.
Bốn phía tĩnh mịch, chỉ còn ánh trăng lạnh lẽo làm bạn.
Dù ta không dám động đậy, nhưng cơ thể vẫn từ từ chìm xuống.
Bùn lầy từ bắp chân, đến đùi, rồi tới eo, chậm rãi dâng lên đến ngực.
Hô hấp ngày càng khó khăn.
Ta nghĩ, có lẽ mình sắp chết tại đây rồi.
Thật có lỗi với mẹ, ta không thể cùng bà sống ở Giang Nam được nữa.
Còn người đó nữa.
Giây phút cận kề cái chết, thật lòng, ta rất muốn gặp lại chàng một lần.
“Tiểu Nhi!”
Một tiếng gọi vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của ta.
Phải chăng ta đã ảo giác khi ý thức mơ hồ?
“Tiểu Nhi, ngươi ở đâu? Tiểu Nhi!”
Giọng nói vô cùng lo lắng, xen lẫn tiếng nghẹn ngào, càng lúc càng gần.
Không, ta không nghe lầm.
Là Bùi Thanh Hằng.
Chàng đã đến cứu ta.
Ta gào lên thật lớn:
“Ta ở đây! Bùi công tử, cứu ta!”
“Tiểu Nhi!”
Cuối cùng, chàng cũng đến.
Mái tóc rối bù, thân mình lấm đầy bùn đất, chẳng còn chút dáng vẻ thanh tao thường ngày.
“Đừng sợ, ta đến đây.”
Đôi mắt chàng ánh lên niềm vui sướng tột độ, tháo thắt lưng, ném về phía ta.
Ta quấn chặt thắt lưng quanh cổ tay.
Từng tấc, từng tấc kéo lên.
Cuối cùng, chàng dùng hết sức kéo mạnh, đưa cả người ta vào lòng.
“Ổn rồi, Tiểu Nhi, không sao nữa.”
Thoát khỏi cửa tử, một sợi dây trong tâm trí ta cuối cùng cũng đứt phựt.
Trước mắt tối sầm, ta không còn biết gì nữa.
Khi ta tỉnh lại, đã là ba ngày sau.
17
Công chúa Liên Hoa đã thừa nhận tất cả những việc mình làm trước mặt Hoàng đế.
Vì cứu ta, chân nàng bị thương nặng trong lúc chạy, tổn thương đến xương, sau này đi lại sẽ luôn phải khập khiễng.
Sau đó, nàng tự xin rút phong hào, rời cung du ngoạn.
Nàng nói muốn một lần trở thành cỏ rác và sâu kiến mà trước đây nàng chưa bao giờ để tâm.
Vài ngày sau, Cối Yến đến thăm ta.
Khuôn mặt y đầy vẻ hổ thẹn, cúi gằm, không dám nhìn thẳng vào ta.
“Tiểu Nhi, thực ra hôm đó ta cũng biết ngươi bị kẹt trong bãi lầy trong rừng. Ta đã định đến cứu ngươi, nhưng lại do dự. Ta sợ chính mình cũng bị sa vào, nguy hiểm đến tính mạng. Là ta nhát gan, ta xin lỗi.”
“Việc gì phải xin lỗi chứ.”
Ta cười nhẹ, không để ý:
“Ngươi là con trai độc nhất trong nhà, cha lại mất sớm. Nếu ngươi xảy ra chuyện, thử hỏi bà Cối sống thế nào? Ngươi do dự, sợ hãi, đều là chuyện rất bình thường.”
“Nhưng Bùi đại nhân thì không sợ. Khi ta còn đang do dự, ngài đã liều cả tính mạng mà lao vào. Lúc ấy, ta mới hiểu, ta không thể sánh được với ngài.”
Trước khi rời đi, Cối Yến trịnh trọng nói với ta:
“Tiểu Nhi, sau này, ngươi và Bùi đại nhân hãy hạnh phúc.”
Ta và Bùi Thanh Hằng… hạnh phúc…
Trong lòng ta ngổn ngang trăm mối, khắp nơi đều là hình bóng chàng.
Chàng khi lạnh lùng bảo ta ngu dốt, chàng khi mắt đỏ hoe cầu xin ta đừng rời đi, và chàng, người không màng đến tính mạng để cứu ta.
Cuối cùng, tất cả hóa thành bóng dáng áo xanh trước mặt.
“Tiểu Nhi.”
Không biết từ khi nào, chàng đã thật sự đến, trong tay cầm hai cuộn chỉ dụ.
“Hoàng thượng ban xuống, ngươi muốn xem cái nào trước?”
Chàng chậm rãi bước tới, khẽ xoa đầu ta.
Ánh mắt chàng dịu dàng như dòng nước xuân.
Ta nhìn chàng, hơi khó xử:
“Ta… không biết chữ.”
“Vậy để ta đọc cho ngươi nghe.”
Chàng kéo ta vào lòng, cầm tay ta, mở một cuộn chỉ dụ.
“Đây là tên ngươi, Dư Tiểu Nhi, còn đây là tên ta, Bùi Thanh Hằng.”
Ta như hiểu ra điều gì, đến hô hấp cũng không khỏi run rẩy.
“Đây là… chúng ta…”
Chàng cười rạng rỡ:
“Phải, là thánh chỉ tứ hôn của chúng ta.”
“Vậy còn cuộn kia?”
“Đó là chỉ dụ về việc ta bị điều đi nhậm chức nơi khác. Ta từ nhỏ sống ở kinh thành, luôn nghĩ mình hơn người, khi xét xử ở Đại Lý Tự cũng chỉ bó hẹp trong tầm mắt nhỏ bé của mình. Từ nay, ta muốn đi khắp trời Nam đất Bắc, để hiểu thế nào là nỗi khổ của dân chúng, là hưng vong của thiên hạ.”
Chàng nói, rồi tựa cằm lên đỉnh đầu ta, khẽ cọ nhẹ.
“Tiểu Nhi, lần này ta được điều đi Giang Nam. Chúng ta cùng đi, thăm mẹ, được không?”
Được đi thăm mẹ, ta vui mừng khôn xiết, gật đầu lia lịa:
“Được!”
“Đây là nàng nói đó. Cuối cùng nàng cũng không rời đi, chịu ở bên ta rồi.”
“Hả? Khi nào ta nói sẽ ở bên ngài.”?
“Vừa nãy.”
“Không có, Bùi công tử, người nghe nhầm rồi.”
“Vẫn gọi ta là Bùi công tử sao?”
Chàng giữ lấy sau gáy ta, cúi xuống hôn.
“Tiểu Nhi, đời này ta quyết theo nàng.
“Nàng nói cả đời không đến tìm ta, vậy đời này, ta sẽ dành cả đời đi tìm nàng.”
Toàn văn hoàn.