9
Vết thương trên tay ta không sâu, bôi thuốc rồi băng lại là ổn.
Ta tiếp tục chuẩn bị đồ để sáng mai bán mì hầm.
Đêm đã khuya, mọi thứ cuối cùng cũng xong.
Ta ngáp dài một cái, chợt nghe tiếng gõ cửa.
“Tiểu Nhi, mở cửa.”
Là giọng của Bùi Thanh Hằng.
Sao chàng lại đến đây?
Ta nhẹ nhàng bước ra cửa, cẩn thận cài then chắc chắn hơn, rồi nói:
“Đêm đã khuya, không tiện mở cửa. Mời công tử quay về cho.”
Lâu thật lâu, bên ngoài truyền đến một tiếng thở dài:
“Ngươi đã nói với người khác rằng không quen biết ta, cớ sao lại gọi ta là ‘Công tử’?”
“Thực xin lỗi,” ta lập tức đổi giọng, “trời đã khuya, dân nữ không tiện mở cửa, xin đại nhân quay về.”
Không còn nghe thấy tiếng đáp lại.
Ta chờ một lúc, nhưng cơn buồn ngủ kéo đến, đành vào phòng tắt đèn, chẳng mấy chốc đã thiếp đi.
Đêm ấy, ta ngủ không mộng mị.
Trời vừa hửng sáng, ta đã thức dậy.
Như thường lệ, ta chất mì, nước dùng, và gia vị lên xe, chuẩn bị mang ra chợ.
Nhưng vừa mở cửa, ta liền sững người.
Trước cửa, một bóng người cao gầy đứng thẳng, vạt áo và đuôi tóc đẫm sương mai.
Cảnh tượng ấy khiến ta bất giác nhớ đến lần đầu gặp chàng.
Đôi mắt chàng, khóe đuôi hơi ửng đỏ, ánh nhìn như thấm nước, long lanh mà xa xăm.
Khi thấy ta, đôi môi tái nhợt của chàng khẽ nhếch lên, nở một nụ cười mong manh.
“Tiểu Nhi.”
Ta không ngờ chàng lại đứng ngoài suốt cả đêm, ta bối rối chẳng biết làm sao.
“Ngài… ngài có việc gì không?”
Chàng lấy từ tay áo ra một chiếc bình ngọc trắng mịn:
“Dùng cái này, sẽ không để lại sẹo.”
Ta không nhận, giấu tay ra sau lưng khẽ nói:
“Đa tạ đại nhân. Nhưng dân nữ quê mùa, không xứng đáng dùng thuốc tốt như vậy. Nếu đại nhân không còn chuyện gì khác, xin mời quay về. Dân nữ còn phải buôn bán.”
Cả người chàng khẽ lay động, ngón tay siết chặt, dường như không kiềm được run rẩy.
“Tiểu Nhi, ta xin lỗi.”
Ta cười, vẻ không để tâm:
“Chỉ là một đóa hoa nhung thôi mà, đại nhân vốn không để mắt đến, cần gì phải để ý.”
“Không chỉ là đóa hoa nhung, ta…”
“Bao giờ mới nấu mì vậy? Chúng ta xếp hàng từ sáng sớm rồi!”
Đằng xa, vài thực khách lớn tiếng gọi.
Ta cúi đầu, giọng dịu đi:
“Đại nhân, dân nữ chỉ làm chút buôn bán nhỏ để kiếm tiền về quê. Xin ngài đừng làm ảnh hưởng đến kế sinh nhai của dân nữ, được không?”
Ánh mắt chàng ngập tràn cảm xúc, lặng lẽ nhìn ta.
Ta đẩy xe, lướt qua chàng mà đi, đi thẳng về phía đầu ngõ.
“Xin lỗi mọi người đã chờ lâu, lập tức có ngay mì nóng!”
10
Đêm ở Liêu Đông đen kịt và dài đằng đẵng, như muốn nuốt chửng mọi thứ.
Bùi Thanh Hằng luôn sợ bóng tối ấy.
Nhiều khi chàng không dám nhắm mắt, sợ rằng một khi nhắm lại, sẽ vĩnh viễn rơi vào hố sâu, không bao giờ tỉnh lại.
Nhưng sau này, chẳng rõ từ khi nào, nỗi sợ ấy dần tan biến.
Mỗi lần xong việc trở về, nhìn thấy ánh đèn nhỏ trong nhà le lói từ xa, lòng chàng liền dấy lên sự ấm áp và an tĩnh.
Chàng biết rằng, chỉ cần đẩy cánh cửa ấy, bên trong sẽ là một không gian ấm áp như mùa xuân.
Chờ chàng là một cô gái ngốc nghếch vụng về, cùng bát canh nóng hoặc chén trà ấm đặt trên bếp lò.
Những thứ ấy có thể xóa tan mọi giá rét và mệt nhọc trong ngày.
Cái lạnh khắc nghiệt của Liêu Đông vượt xa trí tưởng tượng.
Tay chàng vì giá rét mà nứt nẻ, phổi nhiễm lạnh nên ho dai dẳng, đôi mắt bị gió thổi đỏ, không ngừng chảy nước.
Nhưng bất kể thân thể chàng gặp phải vấn đề gì, tiểu cô nương kia luôn là người đầu tiên phát hiện.
Sau đó, nàng tìm đủ mọi cách để chữa lành cho chàng.
Khi đêm khuya yên tĩnh, ngoài trời gió tuyết gào thét, chàng vẫn có thể yên giấc.
Bởi vì, trong nhà có tiểu cô nương ấy.
Thời gian trôi qua, vụ án sắp được làm sáng tỏ.
Những kẻ đứng sau màn bày mưu tính kế, cuối cùng đã ra tay ác độc, muốn giết Bùi Thanh Hằng để diệt khẩu.
Hôm ấy, trời lại đổ tuyết lớn mịt mù.
Bùi Thanh Hằng lạc đường, lạnh đến mức ý thức dần mơ hồ, nghĩ rằng lần này ắt khó toàn mạng.
Nhưng tiểu cô nương ấy đã tìm được chàng.
Cũng giống như đêm đầu tiên gặp nhau, cơ thể nàng nhỏ nhắn, mềm mại, lại ấm áp như ngọn lửa.
Một lần nữa, nàng cứu chàng.
Khi họ nắm tay nhau, đội gió tuyết mà trở về, Bùi Thanh Hằng nghĩ rằng, chàng thật sự không thể rời xa nàng nữa.
Vì vậy, khi Trường Huyền hỏi chàng định an trí Tiểu Nhi thế nào, chàng chẳng hề do dự mà nói rằng sẽ đưa nàng về kinh.
Nhưng rồi Trường Huyền lại nhắc đến Liên Hoa công chúa.
Lúc này chàng mới nhận ra, đã lâu lắm rồi chàng không còn nghĩ đến Liên Hoa.
Từ nhỏ, chàng và Liên Hoa đã quen biết.
Liên Hoa là viên ngọc quý trong tay Hoàng thượng, tính tình kiêu ngạo, nhưng lại vô cùng dựa dẫm vào chàng.
Thuở bé, chàng coi nàng như muội muội, luôn nhường nhịn để làm nàng vui.
Khi lớn lên, có người nhắc đến hôn sự của họ, chàng cũng không thấy có gì không ổn.
Huống hồ, gia thế và con đường làm quan của chàng đều cần đến cuộc hôn nhân này.
Nhưng lúc này, khi Trường Huyền nhắc đến Liên Hoa và Tiểu Nhi cùng lúc, trong lòng Bùi Thanh Hằng lại dâng lên một cảm giác phiền muộn khó tả.
Chàng cố gắng che giấu, dùng giọng lạnh lùng mà nói:
“Một nha đầu quê mùa ngu ngốc, Hoa Nhi tất nhiên sẽ chẳng để tâm.”
Nhưng chính nha đầu ngu ngốc ấy, lại lặng lẽ rời đi mà không nói một lời.
Khi Bùi Thanh Hằng phát hiện, chàng không nghĩ ngợi gì mà lập tức đuổi theo.
Chàng phi ngựa suốt cả đêm, cuối cùng cũng tìm được nàng.
Thế nhưng, nàng lại nói rằng giữa họ chẳng qua chỉ là một cuộc giao dịch tiền bạc.
Khoảnh khắc ấy, Bùi Thanh Hằng giận đến cực điểm.
Chàng muốn hỏi nàng rằng, đêm dây dưa ấy, những lần bầu bạn mỗi tối, cả việc nàng liều mình cứu chàng giữa gió tuyết, tất cả đều vì tiền sao?
Nhưng lòng tự tôn và kiêu ngạo trời sinh chỉ khiến chàng lạnh lùng nói:
“Theo ta về, nếu không thì từ nay về sau, đừng bao giờ đến tìm ta nữa.”
Nhưng nàng vẫn không chịu theo chàng.
Nàng còn nói rằng cả đời sẽ không đi tìm chàng.
Bùi Thanh Hằng quay người rời đi một mình.
Vừa đi, chàng vừa tự cười nhạo chính mình.
Chàng thật sự đã điên rồi, vì một nha đầu quê mùa mà truy đuổi suốt cả đêm. Thật không đáng.
Trở về kinh thành, chàng lại thường xuyên mất ngủ giữa đêm, nghĩ về Tiểu Nhi.
Ngay cả khi chợp mắt, trong mộng cũng đều là hình bóng nàng.
Chàng thật sự rất nhớ, rất nhớ tiểu nha đầu quê mùa và ngốc nghếch ấy.
Nửa năm trôi qua, một ngày nọ, chàng vô tình nghe được rằng ở kinh thành có một quán nhỏ bán mì hầm, chủ quán là một tiểu cô nương đến từ Liêu Đông.
Hạ triều xong, chàng vội vã đến đó, trái tim đập loạn nhịp không ngừng.
Khi đến gần, chàng cuối cùng cũng nhìn rõ, quả thật là nàng.
Chàng bỗng thấy trong mắt mình ươn ướt.
Chắc hẳn là do hơi nước từ nồi mì xông lên mà thôi.
“Cho một bát mì, thêm nhiều nước.”
Chàng chỉ nói ngắn gọn như vậy, rồi vội quay lưng tìm chỗ ngồi, tựa như sợ rằng nếu nhìn nàng thêm một chút, sẽ mất kiểm soát trước mặt mọi người.
Bát mì được mang lên, chỉ rắc vài cọng hành hoa.
Nàng quả nhiên vẫn nhớ rõ sở thích của chàng.
Bùi Thanh Hằng phải gắng hết sức mới kiềm được khóe môi đang muốn cong lên.
Chàng hỏi nàng đến kinh thành làm gì.
Thì ra là để tìm người.
Tim chàng lại bắt đầu đập rộn ràng, nhưng vẫn cố giữ vẻ lạnh nhạt hỏi:
“Khi trước chẳng phải đã nói cả đời sẽ không tìm ta sao?”
Nhưng lời chưa dứt, đã bị người khác ngắt lời.
Chỉ lúc ấy, chàng mới nhận ra, hóa ra mình là một kẻ hề thực sự.
Tiểu Nhi đến kinh thành quả thật là để tìm người.
Chỉ có điều, người nàng tìm không phải chàng.
Cô gái từng luôn ở bên chàng, trong lòng chỉ có chàng, nay đã có người khác.
12
Cuộc sống vẫn như thường lệ, ta vẫn bày quán bán mì mỗi ngày.
Chỉ có điều, ngày nào ta cũng gặp Bùi Thanh Hằng.
Chàng gọi một bát mì.
Ta nấu xong, chỉ rắc vài cọng hành hoa rồi mang lên.
Chàng lặng lẽ ăn xong, rồi rời đi.
Không ai nói thêm một lời nào.
Ta không hiểu, với thân phận như chàng, biết bao sơn hào hải vị đã từng nếm qua, cớ sao lại mỗi ngày đến đây ăn một bát mì?
Nhưng chàng chưa từng nói, cũng không làm phiền ta buôn bán.
Vậy nên ta cũng không để tâm, chỉ coi chàng như một thực khách bình thường.
Dạo gần đây, Cối Yến đến ít hơn.
Y tham gia khoa thi mùa thu năm nay, ngày nào cũng vùi đầu vào sách vở.
Mười năm đèn sách, để lo cho y ăn học, bà Cối đã bán cả mấy mẫu ruộng nhà mình.
Hôm đó, ta vừa bán xong bát mì cuối, đang định dọn quán thì từ xa có người chạy đến.
“Tiểu Nhi cô nương, xảy ra chuyện rồi!”
Là một người bạn đồng môn của Cối Yến, cũng từng nhiều lần ăn mì ở quán ta.
Lúc này, hắn mặt mày hoảng hốt, thở hổn hển nói:
“Vừa rồi có rất nhiều quan sai đến thư viện, nói là khoa thi mùa thu năm nay có người hối lộ giám khảo, gian lận lộ đề, đã bắt đi mấy người, trong đó có Cối Yến!”
“Gian lận lộ đề?”
Ta không hiểu, chớp mắt hỏi:
“Chuyện này nghiêm trọng lắm sao?”
“Đương nhiên là nghiêm trọng!”
Người bạn đồng môn kia mặt cắt không còn giọt máu, nói:
“Từ xưa đến nay, gian lận khoa cử là trọng tội. Nhẹ thì bị cấm thi vĩnh viễn, nặng thì bị lưu đày hoặc xử trảm.”
“Cái gì?”
Ta kinh hoàng đến sững người:
“Vậy Cối Yến bị đưa đi đâu? Có thể hỏi rõ xem chuyện gì xảy ra không?”
“Vụ lớn thế này chắc chắn sẽ do Đại Lý Tự thẩm tra, đó là nơi trên thông đến thiên tử, chúng ta nào có đường mà vào.”
Người kia đưa tin xong, lại vội vã rời đi.
Ta như người mất hồn, dọn quán một cách lộn xộn, đến cả bát đĩa cũng vô tình làm vỡ hai cái.
Chuyện này không thể để bà Cối biết.
Thân thể bà vừa mới khỏe lại, nếu hay tin Cối Yến gặp chuyện, e rằng bà sẽ vì lo lắng mà sinh bệnh.
Ta trở về nhà, lặng lẽ ngồi suốt cả ngày lẫn đêm.
Sáng hôm sau, ta không mở quán mì mà đứng chờ ở đầu ngõ.
Dưới ánh nắng ban mai, một bóng người trong bộ thanh y quen thuộc dần tiến lại.
Bùi Thanh Hằng cũng nhìn thấy ta.
Bước chân chàng khựng lại một chút, rồi nhanh chóng tiến đến, trầm giọng hỏi:
“Xảy ra chuyện gì, Tiểu Nhi?”
Nước mắt ta, kìm nén suốt cả ngày lẫn đêm, lúc này không kiềm được mà trào ra.
Ta quỳ phịch xuống trước mặt chàng.
“Thưa đại nhân, xin ngài, cứu lấy Cối Yến.”
Chàng hơi sững lại, vội vàng cúi xuống đỡ ta dậy.
“Cối Yến làm sao?”
Ta kể lại chuyện gian lận khoa cử trong kỳ thi mùa thu, vừa khóc vừa van xin:
“Cối Yến chắc chắn bị oan, tiền ăn học của y đều nhờ mẹ bán đất, bình thường còn đi chép sách ở thư cục để phụ giúp gia đình, làm sao có bạc để hối lộ giám khảo?”
Bùi Thanh Hằng cụp mắt xuống, đôi mày dài cau lại, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Lòng ta nóng như lửa đốt, không nhịn được lại muốn quỳ xuống.
“Xin đại nhân tra rõ sự thật, cứu lấy y.”
Chàng vội vàng giữ chặt tay ta, rồi thuận thế kéo ta vào lòng.
“Ta mấy ngày nay ở trong cung sắp xếp hồ sơ cũ, chưa hay chuyện này. Ngươi đừng lo, ta sẽ tra rõ chân tướng.”
Ta lập tức mừng rỡ, nước mắt vừa ngừng lại trào ra lần nữa.
“Đa tạ đại nhân, đa tạ.”
“Đừng khóc, có ta ở đây, Tiểu Nhi không cần sợ.”
Chàng dịu dàng lau nước mắt cho ta, đôi mắt phong hoa tuyệt sắc hiện lên vẻ ôn nhu hiếm thấy.
Ta ngẩn người nhìn chàng, nhất thời quên cả tránh né.
12
Bùi Thanh Hằng nói sẽ điều tra rõ chân tướng, nhưng chàng đi nhiều ngày liền không có tin tức.
Ta ngày ngày lo lắng không yên, lại sợ bà Cối nhận ra điều bất thường, đành cố gắng gượng, vẫn đều đặn bày quán mỗi ngày.
Nhưng trong lòng mang nặng chuyện, làm việc thường xuyên sai sót, mấy lần còn tính toán nhầm sổ sách.
Bà Cối nhìn thấy, không nhịn được mà trách:
“Yến nhi mấy ngày nay chẳng thấy bóng dáng đâu, con thì bận rộn thế này, y cũng không biết đến giúp một tay.”
Ta vội cười trấn an:
“Khoa cử sắp đến, y chăm chỉ ôn luyện mới là quan trọng nhất.”
“Phải vậy,” bà Cối thở phào, gương mặt lộ vẻ hài lòng, “cha nó lúc lâm chung còn nắm tay ta dặn đi dặn lại, phải nuôi y ăn học thành tài. Cũng may, Yến nhi là đứa biết cố gắng.”
Hai ngày sau, khi ta chuẩn bị ra chợ mua đồ, ở đầu ngõ bỗng có người kéo lại.
“Đi, theo ta đến Bộ Hình.”
Là Trường Huyền, thị vệ bên cạnh Bùi Thanh Hằng.
Sau lần ta cứu Bùi Thanh Hằng trong đêm tuyết, thái độ của Trường Huyền đối với ta đã tốt hơn nhiều, lời nói cũng khách sáo.
Nhưng nửa năm không gặp, y lại trở nên lạnh lùng như trước.
“Bộ Hình?”
Tim ta khẽ thắt lại, hỏi:
“Là đưa ta đi gặp Cối Yến sao?”
“Phải.”
“Vậy xin chờ một chút.”
Ta nói rồi nhanh chóng chạy về nhà, lấy ra hai bộ y phục sạch và một chiếc chăn dày đã chuẩn bị từ trước.
Còn gom hết số bạc tích góp bấy lâu nay.
Nghe nói, nếu chi chút bạc để lo lót cho ngục tốt, ngày tháng trong lao ngục sẽ đỡ khổ hơn.
Khi ta ôm bọc đồ trở ra, Trường Huyền liền sầm mặt, cười lạnh một tiếng:
“Ngươi thật là để tâm đến tên tiểu tử đó quá mức.”
Không rõ sao lại làm y mất lòng, ta vội cười xòa:
“Thật cảm ơn ngài, vì đã đưa ta vào được Bộ Hình.”
“Cảm ơn ta làm gì? Nếu không phải công tử sắp xếp, ngươi nghĩ ngươi có thể gặp được tên đó sao?”
“Ồ,” ta gật gù, đáp lời, “vậy thay ta cảm tạ công tử của ngài.”
“Ngươi…”
Trường Huyền nghẹn lời, phất mạnh tay áo:
“Quả nhiên vừa ngu vừa ngốc.”
Đoạn đường sau đó yên lặng, không ai nói gì.
Ta theo Trường Huyền vào Bộ Hình, qua những hành lang âm u quanh co, cuối cùng dừng lại trước một cánh cửa ngục.
“Cối Yến, là ngươi sao?”
Ta khẽ gọi, người co ro trong góc tường nghe thấy liền vội chạy ra.
“Tiểu Nhi, sao ngươi lại đến đây?”
Cối Yến gầy đi rất nhiều, sắc mặt tái nhợt, nhưng tinh thần vẫn còn khá, trên người không thấy thương tích gì.
Thấy ta đến, y xúc động không thôi.
“Tiểu Nhi, ngươi phải tin ta, ta không hề hối lộ giám khảo. Cũng xin ngươi đừng để mẹ ta biết chuyện này, ta sợ bà không chịu nổi.”
Ta gật đầu thật mạnh:
“Yên tâm, bà Cối không hay biết gì về chuyện của ngươi. Ta tin ngươi bị oan, cũng tin Đại Lý Tự sẽ trả lại công bằng cho ngươi.”
“Vậy là tốt rồi, cảm ơn ngươi, Tiểu Nhi!”
Cối Yến nở một nụ cười, dù dáng vẻ tiều tụy nhưng vẫn ánh lên khí chất hăng hái ngày nào.
Ta yên lòng, đưa đồ đạc cho y:
“Tiền này ngươi cứ giữ lấy để lo liệu. Đợi thêm vài ngày, nếu có cơ hội, ta sẽ mang thêm đến.”
Ánh mắt Cối Yến như phủ một tầng nước, y nắm lấy tay ta qua song sắt:
“Tiểu Nhi, cảm ơn ngươi rất nhiều.”
“Đủ rồi đấy, mau đi thôi!”
Phía sau, Trường Huyền không nhịn được lên tiếng thúc giục, ta vội rút tay về.
“Ta sẽ chăm sóc tốt cho bà Cối, ngươi đừng lo nghĩ. Chúng ta cùng chờ ngươi bình an trở về.”
13
Ra khỏi nhà lao, bên ngoài trời sáng rực, ánh nắng chiếu lên một bóng dáng cao gầy đứng lặng.
Chàng khoác quan bào màu đỏ sẫm, ánh mắt nhàn nhạt dừng lại trên người ta.
Đây là lần đầu tiên ta thấy Bùi Thanh Hằng trong quan phục, vội bước đến hành lễ:
“Đa tạ đại nhân, dân nữ vô cùng cảm kích.”
Chàng khẽ gật đầu, không nói lời nào.
Ta cũng không biết phải nói gì thêm, hành lễ thêm một lần nữa rồi quay người rời đi.
Nhưng vừa đi được hai bước, giọng Trường Huyền đột nhiên vang lên:
“Dư Tiểu Nhi, ngươi rốt cuộc có lương tâm không? Đối với tên tiểu tử kia thì nắm tay, dặn dò đủ điều, còn với công tử nhà ta, chỉ có một câu cảm ơn thôi sao?”
“Trường Huyền…”
Bùi Thanh Hằng ngắt lời y, rồi ho kịch liệt.
Ho mãi một lúc lâu, chàng mới điều hòa được hơi thở, quay sang ta, nhẹ nhàng mỉm cười:
“Tiểu Nhi, về nhà chờ ta, đúng sai trắng đen, ta nhất định sẽ điều tra rõ.”
Giọng chàng quả nhiên khàn đặc.
Lúc ấy, một chiếc xe ngựa đỗ trước cửa, đưa ta rời đi.
Qua khung cửa sổ xe, ta vẫn mơ hồ nghe được tiếng ho đứt quãng của chàng.
Về đến nhà, không hiểu sao lòng ta trống rỗng lạ thường.
Ngẩn ngơ một lúc, rồi ta nhóm lửa lên bếp.
Lột vỏ lê, cắt thành miếng, thêm xuyên bối và ý dĩ, đun chín, sau cùng thả vào hai miếng kẹo gừng.
Nhà không có bát súp tử tế, ta đành lấy một chiếc hũ nhỏ.
Ôm hũ trong tay, ta thuê xe ngựa, đi đến phủ tể tướng.
Nhưng đến nơi mới biết, phủ tể tướng lớn vô cùng, chỉ riêng cổng đã có mấy cái.
Không có người thông báo, ta chẳng thể nào vào được.
Ta đi qua đi lại trước cửa, lòng như lửa đốt. Đúng lúc ấy, thấy Trường Huyền vội vàng đi qua.
“Trường Huyền,” ta lập tức chạy đến, “ta nấu bát súp giúp giải cảm và nhuận giọng cho Bùi đại nhân, phiền ngài chuyển giúp ta.”
Trường Huyền cúi đầu liếc nhìn ta, khóe môi nhếch lên:
“Ngươi không tay không chân sao? Sao không tự mình mang vào?”
“Ta không vào được, ơ…”
Chưa nói dứt lời, y đã nắm lấy tay ta, kéo thẳng vào trong.
Phủ tể tướng bên ngoài đã rộng lớn, bên trong lại càng làm người ta chóng mặt.
Đi qua bảy ngã tám lối, cuối cùng dừng trước một cánh cửa phòng.
“Công tử ở bên trong, vào đi.”
Trước cánh cửa uy nghiêm, lòng ta thoáng chút e dè, phải lấy hết dũng khí mới run rẩy đẩy cửa vào.
Bên trong yên tĩnh, thoang thoảng hương mực và giấy.
Bùi Thanh Hằng đang ngồi bên bàn, mắt nhìn xuống, dường như đang xem gì đó, đầu cũng không ngẩng lên, chỉ hỏi:
“Có chuyện gì?”
Ta lặng người một lúc, cẩn thận bước tới:
“Bùi đại nhân.”
Trang sách trên tay chàng bất chợt bị siết nhăn lại.
Chàng chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt chuyển động, dường như thoáng chút sáng ngời.
“Tiểu Nhi, sao ngươi lại đến đây?”
Ta nhìn chiếc hũ trong tay, so với căn phòng trang nhã này, trông thật tầm thường.
“Ta nấu bát súp cho ngài, nếu không chê thì…”
“Đưa đây.”
Chàng đáp gọn, đưa tay ra.
Ta cẩn thận rót súp vào chén trà trên bàn, lại nâng lên thử độ ấm.
Vừa đủ ấm.
“Bùi đại nhân, uống đi.”
Chàng nhận lấy, từ tốn uống hết.
Một chén cạn, ta vội vàng rót thêm một nắp đầy.
“Ngồi đi.”
Chàng chỉ vào chiếc ghế bên cạnh, rồi tiếp tục đọc sách, thỉnh thoảng lại nhấp một ngụm súp.
Mấy lần ta định không cần hũ súp nữa, đứng dậy cáo từ, nhưng lời ra đến miệng lại nuốt xuống.
Trong phòng trở về yên tĩnh, chỉ còn tiếng lật sách “soạt soạt”.
Dần dần, cơn buồn ngủ kéo đến, ta mơ màng thiếp đi.
Giấc ngủ ấy thật sâu.
Khi tỉnh lại, ta phát hiện mình đang nằm trên chiếc trường kỷ bên cửa sổ.
Bên ngoài trời đã tối, trong phòng không thắp đèn.
Ánh trăng trong trẻo chiếu qua khung cửa, hắt lên gương mặt người ngồi bên cạnh trường kỷ.
Ánh mắt chàng tựa như nước, mơ hồ còn hơn cả ánh trăng.
Ta giật mình tỉnh hẳn, luống cuống ngồi dậy.
“Xin… xin lỗi, ta đi ngay, không… không quấy rầy đại nhân nữa.”
“Tiểu Nhi.”
Bàn tay ta bỗng bị nắm lấy, rồi áp vào lòng bàn tay ấm áp.
“Đừng đi, được không?”
Giọng chàng vẫn khàn khàn, mang theo chút gì đó như van nài khó nhận ra.
Ta ngây người.
Ánh mắt chàng thoáng u tối, cánh tay khẽ siết lại, kéo ta vào lòng.
“Chúng ta có thể như ở Liêu Đông được không?”
Như ở Liêu Đông.
Lòng ta khẽ rung lên, nhưng rất nhanh lại trở nên bình tĩnh.
“Đại nhân, đây là kinh thành, làm sao giống Liêu Đông được?
Không giấu ngài, phủ tể tướng này xa hoa tráng lệ, Tiểu Nhi nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến.
Nếu ở lại đây, trong phủ có ai xem trọng ta?
Huống hồ… ngài sắp thành thân với công chúa Liên Hoa rồi.
Trâm hoa nhung mà ta không nỡ mua, công chúa chỉ liếc qua đã vứt bỏ.
Tiểu Nhi tuy hèn mọn, nhưng cũng không muốn bị người khác coi như cỏ rác.”
Ta nghẹn ngào, cố gắng nói một mạch, rồi giãy ra khỏi vòng tay chàng.
“Trời đã khuya, Tiểu Nhi phải về.”
Chàng từ từ buông tay, mãi lâu sau mới mở cửa phòng.
“Ta tiễn ngươi.”
Tựa như đêm gió tuyết ấy, dưới ánh trăng chỉ có ta và chàng.
Chỉ khác rằng lần này, là chàng nắm tay ta, từng bước dẫn đường.