Mấy lần sắp đạt cực khoái, Trần Chỉ Chỉ dừng tay lại, cuối cùng cao trào vừa nhanh vừa mãnh liệt cũng phát ra, giống như chồng chất cảm giác của mấy lần cực khoái, Trần Chỉ Chỉ chỉ biết cắn môi cố gắng để không phát ra âm thanh, trước khi dư âm của cao trào tiêu tan, cô nghe thấy Đặng Cảnh Trạch gọi tên mình: "Trần Chỉ Chỉ, em trả lời câu hỏi này."
Trần Chỉ Chỉ sợ hãi, vội vã buông tay ra, qυầи ɭóŧ bị xốc vào trong, sau khi đạt kɧoáı ©ảʍ huyệt nhỏ trở nên rất mẫn cảm, gắt gao hút chặt dị vật.
May mắn rằng Trần Chỉ Chỉ ngồi ở hàng đầu tiên, các bạn học khác không thể nhìn thấy khuôn mặt của cô khi vừa tự thủ dâm đạt cực khoái xong.
Trần Chỉ Chỉ sửa sang lại váy và đứng lên trả lời câu hỏi, khi đứng dậy qυầи ɭóŧ của cô càng được nhúng vào sâu hơn, Trần Chỉ Chỉ không thể khống chế run lên, cắn môi không nói.
Nhìn thấy bộ dạng tao hoá của cô, Đặng Cảnh Trạch nảy ra chút suy nghĩ xấu, nghiêm nghị nói: "Không trả lời được? Nếu không trả lời được thì ngồi xổm bên cạnh."
Đặng Cảnh Trạch đương nhiên nhìn thấy hành động vừa rồi của Trần Chỉ Chỉ, đồng thời cũng nhìn thấy cái cách mà chiếc qυầи ɭóŧ ướt đẫm của cô được nhúng vào trong ŧıểυ huyệt. Anh chưa trừng phạt học sinh bao giờ, làm vậy chỉ vì muốn Trần Chỉ Chỉ ngoan ngoãn chấm dứt hành vi dụ dỗ này.
Việc ngồi xổm rất phổ biến ở trường học, giáo viên không thể ngang nhiên đánh đập, mắng mỏ học sinh do vậy nhiều người lựa chọn cách này để răn đe. Mọi người trong lớp cũng không hề thấy ngạc nhiên. Lúc này Trần Chỉ Chỉ không thể đưa tay vào và kéo qυầи ɭóŧ của mình ra trước ánh mắt của mọì người, cô đành chịu đựng để qυầи ɭóŧ kẹp trong ŧıểυ huyệt và bắt đầu thực hiện động tác ngồi xổm.
Khi Trần Chỉ Chỉ ngồi xổm lên xuống, cô có thể cảm nhận rõ ràng những thay đổi trong ŧıểυ huyệt của mình, ngồi xổm xuống thì ŧıểυ huyệt bị ép mở ra, qυầи ɭóŧ hơi lỏng, khi cô đứng dậy, qυầи ɭóŧ lại bị hút vào, thậm chí còn sâu hơn trước…Sau một hồi, Trần Chỉ Chỉ cảm thấy mình sắp đạt cực khoái một lần nữa.
Tiếng thở của Trần Chỉ Chỉ dần dần tăng lên, mọi người đều nghĩ do Trần Chỉ Chỉ ngồi xổm mệt mỏi, chỉ có Đặng Cảnh Trạch mới biết rõ nguyên nhân thực sự. Sau đó anh bảo cô dừng lại và ngồi xuống.
Trần Chỉ Chỉ cảm thấy không thoải mái trong huyệt nhỏ của mình, kém một giây nữa là cao trào phun ra nhưng Đặng Cảnh Trạch đã ngăn cô lại. Tuy rằng rất muốn đưa tay xuống xoa, nhưng lại sợ Đặng Cảnh Trạch bắt đứng dậy trả lời câu hỏi, Trần Chỉ Chỉ chỉ có thể dừng lại, kẹp chặt hai chân, không dám manh động.
Trần Chỉ Chỉ thầm nghĩ rằng tan học cô sẽ đi vào nhà vệ sinh để giải toả, khi chuông tan học vang lên cô sẽ nhanh chóng đứng dậy và đi về hướng WC luôn. Ai ngờ rằng trước khi tiếng chuông tan học vang lên, cô lại nghe thấy giọng nói của Đặng Cảnh Trạch: "Trần Chỉ Chỉ, cùng tôi đến văn phòng."Cố gắng kìm nén sự nhột nhột trong ŧıểυ huyệt, Trần Chỉ Chỉ đi theo Đặng Cảnh Trạch vào phòng làm việc của anh, Đặng Cảnh Trạch không nói gì, chỉ chỉ vào chiếc ghế và ra hiệu Trần Chỉ Chỉ ngồi xuống đối diện.
Trần Chỉ Chỉ ngồi xuống, nhưng cũng không thấy Đặng Cảnh Trạch lên tiếng, cô đang vội muốn đi vệ sinh, liền mở miệng trước: "Chú Đặng, chú tìm cháu có việc gì không?"
Đặng Cảnh Trạch vẫn như cũ không ngẩng đầu, bình tĩnh nói: "Ở trường học phải gọi là thầy Đặng."
Trần Chỉ Chỉ không nói nên lời, chỉ là một chức danh thôi đâu cần phải nghiêm túc đến vậy a, cô đành ngoan ngoãn thay lời: "Thầy Đặng, thầy có việc gì không?"
Đặng Cảnh Trạch bình tĩnh đặt bút xuống, nhìn khuôn mặt ửng hồng của Trần Chỉ Chỉ: "Em đang vội à?"