Đường Vân Châu vốn chỉ định buông vài lời trêu chọc để lấy lòng mỹ nhân, tiện thể nịnh bợ Phong Hành Chỉ một chút. Nhưng khi nhìn thấy người phụ nữ kia quay đầu lại, anh ta sợ đến mức điếu thuốc rơi thẳng xuống, làm cháy thủng cả áo vest.
Anh ta lắp bắp:
“Chị… chị dâu…”
Là anh em thân thiết của Phong Hành Chỉ, bọn họ đương nhiên biết thân phận của Lâm Thời Nhan.
Ai cũng biết rõ Phong Hành Chỉ không hề yêu cô, nhưng dù sao cô cũng là vợ hợp pháp của anh, hơn nữa còn là người cháu dâu duy nhất được cụ Phong thừa nhận.
Mà bây giờ Phong Hành Chỉ lại đến bênh vực cho cô nhân tình vừa đâm xe vào vợ mình.
Cảnh tượng này, thạt trớ trêu.
Lâm Thời Nhan khẽ gật đầu, nhìn sang Phong Hành Chỉ điềm nhiên nói:
“Trên đường đến đây em có gọi cho chú Trần rồi. Ông ấy nói ông nội không còn ho nữa, anh không cần lo lắng đâu.”
Nghe vậy, sắc mặt Phong Hành Chỉ dịu đi đôi chút.
Cha anh mất sớm, mẹ anh cũng không thân thiết, anh lớn lên dưới tay ông nội nên tình cảm rất sâu đậm.
Giờ ông đã tuổi đã cao, chỉ cần nghe ông ho thôi, anh cũng không yên lòng.
Sau khi nói xong, Lâm Thời Nhan khẽ gật đầu chào bọn họ rồi định rời đi cùng Lý An Lam.
Nhưng còn chưa kịp bước, cô gái tên Mễ Ni đã chắn ngang trước mặt, giọng chua chát:
“Không được đi! Cô đâm vào xe tôi còn chưa xin lỗi, cũng chưa bồi thường! Chuyện này chưa xong đâu!”
Lâm Thời Nhan gật đầu bình thản:
“Đúng là vẫn chưa xong. Sửa xe hết năm mươi vạn, chuyển vào tài khoản tôi nhé.”
Mễ Ni tức đến tím mặt:
“Năm mươi vạn? Cô cướp à!”
Lý An Lan khẽ cười khẩy:
“Xe Nhan Nhan là Bentley đấy, bị cô đâm thành ra thế kia, phí sửa chắc chắn phải mấy chục vạn. Chúng tôi chỉ lấy năm mươi vạn, còn tính thêm khoản bị cô làm hoảng sợ nữa quá rẻ cho cô rồi. Hay là… cô trả không nổi?”
“Ai nói tôi không trả nổi!” Mễ Ni hất cằm phản bác.
“Thế thì tốt.” Lý An Lan giơ điện thoại lên, mở mã quét QR.
“Cô muốn chuyển khoản qua ngân hàng, hay dùng WeChat cũng được."
Mễ Ni giận đến mức mặt tái mét, làm gì nỡ bỏ ra từng ấy tiền. Cô ta quay người, lao thẳng vào lòng Phong Hành Chỉ, giọng nức nở đầy tủi thân:
“Phong tổng, anh nhìn đi, họ đang bắt nạt em! Còn muốn tống tiền em nữa!”
Sắc mặt Phong Hành Chỉ trầm xuống, ánh mắt lạnh đi. Nhưng khi nhìn đến khuôn mặt của Mễ Ni, khuôn mặt có vài phần giống với “bạch nguyệt quang” trong lòng anh, cuối cùng anh chỉ nói:
“Chuyện xe để tôi bảo người giải quyết. Mấy ngày này cô cứ lái chiếc BMW trước đi.”
Lý An Lan nghe xong tức giận, định bùng nổ thì bị Lâm Thời Nhan kéo lại.
Cô chỉ cười nhạt, giọng nhẹ như gió:
“Em muốn lái chiếc Range Rover kia.”
Phong Hành Chỉ liếc cô một cái, hờ hững:
“Tuỳ cô.”
Nói xong, anh dẫn người rời đi.
Lâm Thời Nhan kéo Lý Lan An vào phòng riêng.
Lý An Lam vẫn chưa nuốt nổi cơn giận, bực bội nói:
“Nhan Nhan, sao cô kéo tôi lại? Cái thứ đàn bà rác rưởi kia mà cũng dám lên mặt! Không có anh ta chống lưng thì cô ta dám làm gì?”
Phong Doanh Doanh thấy khuôn mặt Lý An Lan đỏ bừng vì tức, tò mò hỏi:
“Gì thế? Ai làm cô tức giận vậy?”
Lý An Lan nghiến răng nói.
“Còn ai nữa, anh trai cô đấy! Vừa rồi Nhan Nhan bị người ta tông xe ngay trước cổng đấy. Cô đoán xem? Cái cô gái đó chẳng những không có chút áy náy nào, mà còn gọi anh trai cô đến chống lưng cho mình! Mà anh cô thật quá đáng, lại bênh vực luôn cho tình nhân, coi như chẳng có chuyện gì xảy ra!”
Bênh vực cho tình nhân đụng xe vợ mình, Phong Hành Chỉ đúng là tra nam.
Phong Doanh Doanh nghe xong cũng giận run:
“Trời ạ! Máu tôi sôi rồi! Dám đụng tới chị dâu tôi à? Được, để tôi đi dạy dỗ cho cô ta một bài học."
Phong Doanh Doanh vừa định đi thì bị Lâm Thời Nhan túm cổ áo kéo lại:
“Được rồi, ngồi xuống đi.”
“Làm gì thế? Chị còn bênh cô ta à?”
Lâm Thời Nhan cười nhạt:
“Không. Chị có cách khác.”
“Cách gì?”
Ánh mắt Lâm Thời Nhan chợt tối lại, môi cong lên, giọng lạnh lẽo:
“Thiến anh ta đi. Rồi anh ta sẽ ngoan ngoãn thôi.”
Phong Doanh Doanh cứng họng:
“Không… không cần tàn nhẫn vậy đâu… đó là anh ruột em đấy.”
“Chính vì là anh ruột." Lâm Thời Nhan nghiêng đầu. “Nên nếu em vì nghĩa diệt thân, chắc chắn sẽ được khen là gương mặt vàng của năm.”
Lâm Thời Nhan nắm tay Phong Doanh Doanh, giọng chân thành:
“Doanh Doanh, những ngày tháng bình yên sau này của chị đều trông cậy vào em cả. Thế nào, con dao gọt trái cây trong kia cầm có vừa tay không?”
Phong Doanh Doanh nhìn theo hướng Lâm Thời Nhan chỉ, thấy con dao bạc lóe sáng, rùng mình một cái, “phịch” một tiếng ngồi bệt xuống ghế sofa.
Lâm Thời Nhan quan tâm hỏi:
“Sao thế, không đi nữa à? Không biết phòng anh em ở đâu sao?”
Phong Doanh Doanh hừ nhẹ:
“Còn bao nhiêu anh trai đẹp đang chờ em, sao em nỡ bỏ rơi họ, lỡ họ đau lòng thì sao?”
Nói xong, Phong Doanh Doanh liền quay sang đùa giỡn với mấy chàng trai phía sau, tiếng cười nói ồn ào lại vang lên trong phòng.
Thấy cô nàng không gây chuyện nữa, Lâm Thời Nhan mới cầm lấy quả quýt, từ tốn bóc vỏ.
Lý An Lan ngồi bên cạnh uống một hơi nước ép, vẫn chưa nguôi giận. Vốn định mắng Lâm Thời Nhan một trận cho đã nhưng khi nhớ đến cuộc hôn nhân lạnh lẽo của cô, trong lòng lại không nỡ.
Lý An Lan đưa ngón tay khẽ chọc vào cánh tay cô, dịu giọng nói:
“Nếu muốn khóc thì khóc đi, tôi cho mượn vai.”
Lâm Thời Nhan cười khẽ:
“Không đáng. Chút chuyện nhỏ thôi.”
Vừa dứt lời, điện thoại cô reo lên. Cô đưa múi quýt cho An Lan rồi ra ngoài nghe máy.
“Xin hỏi, cô là Lâm Thời Nhan phải không?”
“Vâng, là tôi.”
“Chào cô, tôi là Tiểu Trần, trợ lý đạo diễn của đoàn phim Hoàng Mệnh. Đạo diễn rất thích phong cách thiết kế của cô, muốn mời cô thiết kế riêng trang phục cho nữ chính. Ba ngày nữa cần bản phác thảo đầu tiên, cô thấy có vấn đề gì không?”
Lâm Thời Nhan sững lại.
Tia sáng bừng lên trong mắt cô, ngọn lửa nhỏ bé mà cô đã giữ suốt bao năm.
Cô từng học thiết kế thời trang. Một lần, trong chuyến đi thực tế do trường tổ chức, cô tình cờ găp được người sau này trở thành cô giáo của mình - một người thợ may già.
Bà không phải nhà thiết kế nổi tiếng mà chỉ là chủ của một tiệm may nhỏ trong phố cũ. Nhưng chính đôi bàn tay khéo léo và cách bà tỉ mỉ xử lý từng đường kim mũi chỉ đã khiến cô nhận ra: Thiết kế đẹp không nằm ở danh tiếng mà ở tâm huyết gửi gắm vào từng chi tiết."
Người cô ấy tuy không nổi danh, cũng chẳng có bằng cấp sáng chói, nhưng tay nghề lại vô cùng xuất sắc.
Dù là về thiết kế hay kỹ thuật may đo, đều không hề thua kém những bậc thầy hàng đầu quốc tế.
Lâm Thời Nhan bị tài năng của bà hoàn toàn thuyết phục, nên vừa học lý thuyết ở trường, vừa tranh thủ theo bà học nghề thực tế, chăm chỉ rèn giũa từng đường kim mũi chỉ.
Những năm đầu, rất nhiều phu nhân nhà giàu đều là khách quen của cô giáo. Tiếc rằng theo thời gian, đám thiếu gia tiểu thư sinh ra trong nhung lụa đã thấy qua đủ loại hàng hiệu xa hoa.
Họ chuộng danh tiếng, trọng thể diện, chẳng còn hứng thú với một người thợ may vô danh như cô giáo nữa. Tiệm may từng nổi tiếng một thời dần trở nên vắng khách, hoang tàn.
Lâm Thời Nhan không đành lòng nhìn tâm huyết cả đời của cô giáo bị chôn vùi như thế, nên đã nhận lại tiệm, tự mình gánh vác. Hai năm qua, dưới bàn tay cô điều hành, cửa tiệm dần khởi sắc trở lại, nhưng để thật sự vươn xa, gây dựng danh tiếng thì vẫn còn là một chặng đường dài.
Sau này, cô nghe tin đạo diễn An đang chuẩn bị khởi quay một bộ phim chuyển thể từ tiểu thuyết nổi tiếng Hoàng Mệnh. Ngay từ khi dự án mới khởi động, Lâm Thời Nhan đã gửi bản thiết kế trang phục của mình đến đoàn làm phim. Tác phẩm của cô vượt qua từng vòng tuyển chọn khắt khe, cuối cùng cũng nhận được hồi âm.
Khi một bộ phim đã chạm đến đỉnh cao, hiệu ứng mà nó mang lại là không tưởng. Tầm ảnh hưởng đó không chỉ nâng tầm tên tuổi diễn viên, mà còn đưa trang phục, đạo cụ và mọi nhãn hàng được sử dụng trong phim vươn đến vị thế danh tiếng.
“Không vấn đề gì, xin hãy nói rõ yêu cầu của đạo diễn.”
Trợ lý Trần cũng không khách sáo, liệt kê một hơi mấy chục yêu cầu, vừa nhiều vừa chi tiết, đến mức nếu đổi lại là một nhà thiết kế tính khí nóng nảy hơn, e rằng đã dập máy giữa chừng rồi.
Nhưng Lâm Thời Nhan lại không hề tỏ ra mất kiên nhẫn, cô chăm chú ghi chép từng điểm một, đến khi cuộc trao đổi kết thúc mới lễ phép nói thêm vài câu cảm ơn, rồi nhẹ nhàng cúp máy.
Cúp máy, môi cô nở nụ cười. Yêu cầu càng nhiều, chứng tỏ đạo diễn càng kỳ vọng vào cô.
Cô vừa định cất điện thoại, đã thấy Đường Vân Châu gọi tới, giọng cuống quýt:
“Chị dâu! Mau tới đây! Doanh Doanh vì chị mà đánh con nhỏ Mễ Ni rồi!”