Tổng Giám Đốc, Phu Nhân Xóa Tên Anh Rồi

Chương 10. Cô em, đi một mình à

Trước Sau

break

Khi Lâm Thời Nhan vội vàng chạy đến, cảnh tượng bên trong đã loạn thành một mớ. Phong Doanh Doanh đang túm tóc Mễ Ni mà đánh túi bụi, vừa đánh vừa chửi, còn Lý An Lan thì đứng bên cạnh khuyên can cho có lệ.

Ngoài cửa, đám người bu lại xem náo nhiệt, chỉ trỏ, bàn tán ầm ĩ.

Phong Doanh Doanh đang trong cơn giận dữ, chỉ vào mặt Mễ Ni mà hét:

“Cô tưởng có cái mặt hồ ly thì oai lắm hả? Ở trước mặt bà mà dám vênh váo à?”

Cô nàng gằn từng chữ:

“Tôi nói cho cô biết, nằm mơ đi! Cứ thử xem, với cái bản mặt này mà đi gặp người bao nuôi cô, xem hắn có vì cô mà chống lại tôi không?! Không biết mẹ cô lúc sinh ra có quên cho cô chút liêm sỉ không, làm tình nhân của người ta mà còn tưởng mình vinh quang lắm à!”

Bỗng có người kéo nhẹ tay áo Phong Doanh Doanh.

Phong Doanh Doanh giật mạnh, gào lên:

“Đừng có cản tôi! Ai dám cản tôi hôm nay, chính là kẻ thù của tôi!”

Giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng:

“Kẻ thù à? Vậy có muốn đấu tay đôi không?”

Nghe thấy giọng quen thuộc, Phong Doanh Doanh quay lại, chính là Lâm Thời Nhan.

Vừa thấy cô, Phong Doanh Doanh liền chỉ ngay về phía Mễ Ni, oán ức nói:

“Nhan Nhan, chị đến rồi! Em với An Lan vừa đi vệ sinh ra thì bị con kia đánh!”

Lâm Thời Nhan bước đến trước mặt Lý An Lan:

“Để tôi xem mặt cô.”

Lý An Lan vội che mặt lắc đầu:

“Không sao, không đau lắm đâu. Mình về phòng đi.”

Lâm Thời Nhan im lặng, nắm lấy tay Lý An Lan kéo xuống. Ngay khi thấy gò má sưng đỏ, đôi môi hồng của Lâm Thời Nhan liền mím chặt thành một đường thẳng, ánh mắt hiện lên cơn giận dữ. Cô chẳng nói chẳng rằng, xoay người bước đi.

Lý An Lan luống cuống kéo cô:

“Nhan Nhan, đừng! Tôi ổn mà!”

Nhưng Lâm Thời Nhan chẳng để tâm, sải bước tiếng thẳng về phía Mễ Ni.

Lúc này, Mễ Ni vẫn đang vênh váo, buông lời khiêu khích, từng lời từng chữ đều ám chỉ rằng sẽ để Phong Hành Chỉ ra mặt dạy dỗ bọn họ.

Lâm Thời Nhan không chút do dự, giơ thay tắt thẳng một cái “bốp!” khiến cô ta lảo đảo.

“Á!”

Mễ Ni hét lên như bị xúc phạm nặng nề:

“Cô dám đánh tôi? Cô thật sự dám ra tay với tôi à?"

Lâm Thời Nhan lạnh lùng đáp:

“Đánh còn chưa đủ rõ ràng sao? Để tôi giúp cô cảm nhận lần nữa.”

Bốp! Thêm một cái tát nữa vang lên.

“Cô... cô...” Mễ Ni tức đến run người, định xông tới, nhưng vừa ngẩng đầu thì thấy Phong Hành Chỉ đang bước đến.

Cô ta chẳng còn tâm trí đâu mà đôi co với Lâm Thời Nhan nữa, ôm lấy gương mặt sưng vù của mình, lao thẳng vào lòng Phong Hành Chỉ, òa khóc nức nở:

“Phong tổng, cuối cùng anh cũng đến! Em bị cô ta đánh chết mất!”

Cô ta để lộ khuôn mặt sưng vù ra trước mặt anh, vẻ đáng thương tột độ.

Phong Hành Chỉ khẽ nhíu mày.

Lý An Lan nhìn thấy, trong lòng run lên.

Không ai hiểu rõ hơn Lý An Lan, mấy năm qua Phong Hành Chỉ luôn để ý khuôn mặt ấy thế nào và Lâm Thời Nhan đã chịu khổ ra sao trong cuộc hôn nhân này.

Cô còn chưa kịp nói thì Phong Doanh Doanh đã quát ầm lên:

“Cô ta nói bậy! Bọn em đang đi vệ sinh thì con này xông vào đánh người! Bị đánh là đáng đời!”

Mễ Ni run rẩy, lại rúc vào ngực Phong Hành Chỉ, nũng nịu:

“Phong tổng, em sợ quá…”

Phong Doanh Doanh thấy cảnh đó liền nổi trận lôi đình, định lao tới xé xác thì bị Lâm Thời Nhan giữ lại.

“Chỉ là một người chẳng đáng, không cần bẩn tay.”

Phong Doanh Doanh nghe lời cô nhất, dù tức đến nghẹn cũng đành cắn môi nín lại.

Sau khi trấn an xong, Lâm Thời Nhan quay ra nhìn mọi người, bình tĩnh nói:

“Xin lỗi vì khiến mọi người chứng kiến chuyện không hay. Hôm nay coi như tôi mời, cứ tính hết vào tài khoản của chồng tôi.”

Cô nói xong, khẽ mỉm cười, kéo theo Phong Doanh Doanh và Lý An Lan rời khỏi đó.
Đi ngang qua Phong Hành Chỉ, cô không thèm liếc một cái.

Phong Hành Chỉ khẽ nhíu mày, ánh mắt dõi theo bóng lưng cô thật lâu mà không sao dứt ra được. Bỗng, anh nhớ lại, năm đó, sau khi Phương Thư Vy nhảy lầu, Lâm Thời Nhan đứng trước mặt anh, nước mắt lặng lẽ rơi mà nói những lời đau lòng ấy…

Còn Mễ Ni thì tức sôi máu, lẩm bẩm:

“Đúng là đàn bà thô tục! Bảo sao chồng không yêu, suốt ngày chỉ biết chanh chua trong nhà. Phong tổng, bao năm nay anh thật đáng thương. Em sẽ không bao giờ như cô ta đâu.”

Cô ta vừa nói vừa cố tình dựa sát vào anh, ánh mắt gợi tình rõ rệt.

Phong Hành Chỉ gạt tay cô ra, lạnh giọng:

“Cút.”

Mễ Ni bị hất mạnh đến choáng váng, suýt ngã xuống đất. Nhìn thấy anh xoay người bỏ đi, cô hoảng hốt, vội vàng định nhào tới níu lại, nhưng bị Chu Thâm ngăn cản.

Chu Thâm ném cho cô một tờ chi phiếu:

“Cầm lấy tiền và đi đi.”

Cô cúi xuống nhìn, một triệu.

Thực ra, cô ta mới chỉ theo bên cạnh Phong Hành Chỉ, ngay cả giường của anh còn chưa kịp bước lên, vậy mà lại bị ném cho một tấm séc một triệu, mức giá này nói là “trên trời” cũng không sai.

Nhưng nghĩ đến những người tình trước của anh, ai mà khi chia tay chẳng được nhận hàng chục triệu tiền bồi thường? Xe hơi, nhà cửa, cùng vô số món đồ xa xỉ kia căn bản còn chẳng tính vào đâu. So ra, một triệu này, chẳng đáng là gì cả.

Cô ta gào lên:

“Tôi không đi! Phong tổng yêu tôi, anh ấy sẽ không bỏ tôi như thế! Có phải anh nhận tiền cô ta, cố tình giở trò hãm hại tôi đúng không?"

Khóe miệng Chu Thâm giật giật, anh thật sự không hiểu nổi Mễ Ni lấy đâu ra cái mặt dày đến mức có thể nói ra những lời hoang đường như thế.

Xét về tuổi tác, cô ta đúng là nhỏ hơn phu nhân hai tuổi, nhưng nếu so về dung mạo, thì sắc đẹp của cô căn bản chẳng thể nào sánh nổi với vẻ khuynh quốc khuynh thành của phu nhân.

Chu Thâm dứt khoát nói:

“Cô vừa mắng cô gái tóc ngắn lúc nãy, đó là em gái ruột của Phong tổng, tiểu thư nhà họ Phong. Giờ cô còn muốn ở lại không?”

Sắc mặt Mễ Ni tái nhợt, trắng bệch như giấy.

Trong phòng riêng.

Lâm Thời Nhan lấy hộp thuốc ra bôi cho Lý An Lan. Đôi môi cô mím chặt, sắc mặt lạnh như sắt.

Thấy vậy, Lý An Lan đùa nhẹ:

“Sao trông nghiêm trọng thế? Hay đổi người khác bôi thuốc cho tôi đi, ví dụ… một anh đẹp trai chẳng hạn?”

“Ngồi im.” Lâm Thời Nhan ấn vai cô xuống, khẽ nói: “An Lan, xin lỗi.”

“Xin lỗi gì chứ? Vì mấy cái tát kia à? Cô làm đúng mà.”

Phong Doanh Doanh chen vào, hậm hực:

“Phải! Lỗi của chị là kéo em lại! Em mà được đánh thêm hai cái nữa thì con kia giờ nằm viện rồi!”

Lý An Lan liếc Phong Doanh Doanh một cái:

“Thôi đi, đừng châm lửa nữa.”

Doanh Doanh bĩu môi, nhưng cũng im. Cô nàng chợt nhận ra nét trầm uẩn thoáng qua trên gương mặt Lâm Thời Nhan.

Để phá tan không khí nặng nề, Phong Doanh Doanh giơ chai rượu lên:

“Nào, uống đi, hôm nay không say không về!”

Cô nàng rót đầy ly rượu cho Lâm Thời Nhan. Lâm Thời Nhan không nói lời nào, chỉ ngửa cổ uống cạn.

Phong Doanh Doanh sợ cô uống đến say liền giật ly lại, kéo cô ra giữa sàn nhảy.
Không khí ngoài đó sôi động, trai xinh gái đẹp nhảy cuồng nhiệt, chẳng mấy chốc Phong Doanh Doanh quên mất Thời Nhan.

Lý An Lan tửu lượng kém, mới uống một ly vang đỏ mà đã say ngà ngà, cả người nghiêng ngả tựa vào ghế sofa, mắt lim dim mơ màng.

Lâm Thời Nhan không yên tâm nên đã quay lại trông chừng. Cô gọi một tách trà nóng, khẽ nang trong lòng bàn tay, chậm rãi nhấp từng ngụm.

Ba năm hôn nhân, bao nhiêu cảnh khó xử cô đều từng trải qua, chuyện hôm nay, thật ra chẳng đáng là gì.

Nhưng đụng tới bạn cô… là điều cô không bao giờ cho phép.

Bỗng, một giọng nam trầm ấm vang lên bên cạnh:

“Cô em, đi một mình à?

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc