Tổng giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

CHƯƠNG 75.2: ĐÒN HIỂM

Trước Sau

break

CHƯƠNG 75.2: ĐÒN HIỂM

Tri Tri chạy vài bước lên thang lầu, trên trán đã vã ra một lớp mồ hôi lấm tấm. Cửa vào nhà chỉ khép hờ, trong phòng không có một chút động tĩnh. Tri Tri  vừa đẩy cửa, vừa vặn bị một vật gì đó cứng rắn nghênh đón, nện vào trên trán, Tri Tri bị đau, thét to lên một tiếng, theo bản năng giơ tay lên để che, nhưng lại chạm vào vết máu. Tiếng của mẹ cũng theo đó vang lên:"Sao mày không biết xấu hổ như vậy chứ? Loại người nào mày cũng chạy tới quyến rũ một cách đê tiện như vậy hay sao? Vì sao mày lại không đồng ý người mà thím Trần thẩm giới thiệu cho mày ? Cái bộ dạng thân thể bẩn thỉu như mày lại còn muốn như thế nào nữa đây hả?"

     Máu tươi chảy xuống che mờ ánh mắt của Tri Tri. Tri Tri đã nhìn thấy rõ ràng vật mà mẹ đã dùng để đập cô. Đó là một chiếc đồng hồ báo thức bằng sắt đã cũ rỉ. Cô chịu đựng đau đớn, không hé răng, cúi đầu, nhìn thấy đồng hồ báo thức lúc này đã bị vỡ tan tành. 

     Mình không thể hận mẹ, chính mình đã làm hại mẹ thành ra như vậy. Mẹ cả đời được ăn ngon mặc đẹp, được ba ba nâng niu trong lòng bàn tay, chỉ vì cô mà mẹ mới phải chịu liên lụy, mới trải qua một cuộc sống như vậy. Mẹ giận mình, đánh mình đều không sai... nếu như mẹ ngay một câu cũng không hề  trách móc, nếu như mẹ, người đã khiến cho ba ba ngay ở thời khắc cuối cùng của cuộc đời còn nhớ thương đến thế, còn nhớ thương đứa con gái mà mình yêu quý nhất đến thế, d∞đ∞l∞q∞đ  lại còn tin tưởng cô, tín nhiệm cô vô điều kiện, mà yêu thương cô, thì mới có thể khiến cô không thấy dễ chịu. Nhớ lại tình cảnh ngày nào đó , ba ba đã qua đời trong trận mưa tuyết mịt mùng, bay tán loạn tim cô như bị đao cắt.

     "Mẹ... xin người bớt giận, mẹ hãy nghe con nói... người mà thím Trần giới thiệu cho con đã hơn năm mươi tuổi rồi... lại còn là người tàn tật..."

     Tri Tri cố gắng miễn cưỡng nở một nụ cười, cố dương mi mắt lên để nhìn. Cô nhìn thấy mẹ mặc một bộ quần áo màu lam đã bị giặt đến trắng bợt, ngồi ở trước cửa sổ đang nổi giận đùng đùng, trong tay cầm một cây quạt chỉ chỉ trỏ trỏ vào cô đang ở phía đối diện liên tục mắng.

     Tống Như Mi vừa nghe thấy những lời này, lại nhìn thấy vết máu trên trán con gái, cảm thấy không khỏi có ba phần hối hận, "Tri Tri con lại đây."

     Tri Tri che miệng vết thương, cảm thấy sợ hãi, nhưng vẫn chậm rãi đi qua, ngồi xổm xuống phía trước Tống Như Mi, sợ hãi mở miệng: "Mẹ..."

     Trên mặt đầy vết máu, ánh mắt trong suốt chứa đầy nước mắt, trong nháy mắt Tống Như Mi có chút mềm lòng, hình dáng cực kỳ giống con gái của bà, là đứa con mà bà và Chính Tắc đã sinh ra!

     Lúc tuổi còn trẻ ai mà chưa làm qua vài việc ngốc nghếch? Năm đó, chẳng phải khi ấy bà biết rõ rằng chính tắc đã kết hôn, mà vẫn còn không quan tâm, cùng với ông sinh ra Tri Tri đó sao? Cho dù  bà và Chính Tắc có phải là thật tình yêu nhau hay không, trong ánh mắt người đời, bà, Tống Như Mi chính là kẻ thứ ba, được Phó Chính Tắc bao nuôi. Con gái riêng của bọn họ cũng là một đứa con không thể lộ ra ngoài ánh sáng!

     Nghĩ đến đây, trong lòng bà lại sinh ra vài phần áy náy, đưa tay, chậm rãi xoa mặt Tri Tri...

     Tri Tri có chút giật mình nhìn bộ dáng mẹ giờ phút này. Thần sắc ánh mắt ấy chính sự  thương yêu mà trong lòng cô mong mỏi bấy lâu đó sao? Cô không dám mơ tưởng, chỉ cố gắng mở to hai mắt, đôi môi hồng nhạt hơi hơi run run; "Mẹ..."

     "Tri Tri..." Lần đầu tiên giọng nói của Tống Như Mi thanh âm dịu dàng như vậy, ngón tay thô ráp run run dừng lại ở trên mặt Tri Tri. Tri Tri run run nhắm mắt lại, chờ đợi bàn tay mẹ có thể dịu dàng khe khẽ vuốt ve cô mãi như vậy. Nếu đây là sự thật, cho dù là cô có phải chịu khổ, cũng sẽ không thấy còn một chút khổ sở nào nữa !

     "Mày... quả nhiên mày đúng là đồ đê tiện mà! Ai đã chạm vào mày đây hả? Những thứ ở trên người mày kia là do ai để lại? Mày đúng là đồ kỹ nữ chết tiệt, đồ tiện nhân, mày đã để cho thằng đàn ông lêu lổng nào chạm vào vậy hả, mày nói đi, nói đi!"

     Tri Tri đang chờ đợi được mẹ âu yếm, lại chỉ nghe thấy những lời mắng chửi liên tiếp như  bị sét đánh giữa ban ngày. Mẹ túm lấy đầu cô, ra sức lắc, mái tóc  của cô vì mẹ điên cuồng lôi kéo nên đã bị rụng ra một nắm. Tri Tri giống như một con búp bê vải rách nát, không thể động đậy. Chiếc áo T-shirt cũ nát trên người cô bị mẹ kéo rộng ra trượt xuống bả vai, bàn tay thô ráp của mẹ ra sức bóp cái cổ gầy yếu của cô. Lúc này Tri Tri mới hoảng hốt sực nhớ tới, vừa mới rồi người đàn ông kia đã hôn vào cổ của cô...

     Cô không phải là chưa từng trải qua những chuyện của con gái, đương nhiên cô biết rằng, người đàn ông kia đã để lại dấu hôn ở trên cổ mình. Sao cô lại ngu như vậy chứ? Lúc về đến nhà vì sao lại không nghĩ tới có dấu vết gì đó đã để lại làm cho mẹ nhìn thấy?

break
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường
Hệ Thống Xuyên Không Dục Nữ
Ngôn tình Sắc, Xuyên Không, Cổ Đại
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc