CHƯƠNG 75.1: ĐÒN HIỂM
Mạnh Thiệu Hiên cũng thất thần ngay tại chỗ, anh ngửi thấy mùi gì đây nhỉ ? Trong không khí thoáng như có như không có mùi thơm của hoa sơn chi, giống như mùi hương vẫn lưu ở trong trí nhớ, quả thực rất giống nhau...
Anh giật mình chăm chú nhìn cô gái nho nhỏ đang khiếp đảm ở trước mặt mình, bỗng nhiên có chút thô lỗ túm lấy cô, ôm chặt vào trong lòng mình. Mạnh Thiệu Hiên cúi đầu, chóp mũi cọ vào trên mái tóc ngắn của Tri Tri, ra sức ngửi mùi thơm trên tóc của cô...
Không phải, không ở chỗ này... Mạnh Thiệu Hiên xoay thân mình nho nhỏ ở trong ngực mình một vòng, mặt áp sát vào nơi cái cổ của cô, giống như tiểu Cẩu (chó con) ngửi ngửi vài cái, đôi mắt đen nhánh bỗng nhiên vụt sáng. Hai tay của anh theo bản năng ôm cô sát hơn, lại không biết động tác của mình rất thô bạo. Tri Tri bị đau kêu thành tiếng, liều mạng giãy dụa, muốn tránh ra khỏi lòng anh, cũng không ngờ anh càng ôm chặt, thậm chí môi cũng đã áp sát vào. Quả thực anh giống như muốn khóa chặt thân mình của Tri Tri ở trong vòng ôm của mình vậy...
Tri Tri rất sợ hãi, lúc này đang ở trên đường cái lớn, hơn nữa nơi này cách nhà cũng không xa lắm, vạn nhất đụng phải người quen, thanh danh của cô... vốn dĩ đã không chịu nổi như vậy rồi ! Lúc này không thể nào còn tiếp tục bị bất luận kẻ nào làm nhục cô bởi bất cứ chuyện gì nữa !
"Anh buông tay ra! Buông tôi ra..." Tri Tri liều mạng phản kháng, lúc này người đàn ông đang ôm cô từ phía sau lưng kia lại bỗng nhiên nhẹ nhàng thử gọi một câu: "Chị dâu..."
Lời nói vừa ra khỏi miệng, Tri Tri liền ngây người ra, Mạnh Thiệu Hiên cũng ngây dại luôn.
Sau vài giây, anh mới kịp phản ứng, trong lòng thốt lên một tiếng kêu hối hận ! Rõ ràng là anh muốn thử gọi một tiếng Tĩnh Tri, thế nào chỉ vì căng thẳng mà lại bật thốt lên một tiếng gọi chị dâu cơ chứ?
"Đồ biến thái!" Tri Tri mặt đỏ rực lên, giơ khuỷu tay lên chọc vào dưới xương sườn của Mạnh Thiệu Hiên...
"Ai chà!" Mạnh Thiệu Hiên bị đau liền buông tay ra, cúi gập thắt lưng tay phủ lên chỗ đau. Nhân cơ hội ấy Tri Tri tránh ra khỏi vòng tay ôm ấp của anh, lại lấy hết dũng khí cắn răng hung hăng giẫm lên trên chân anh một cái, sau đó hốt hoảng chạy biến đi luôn...
Mạnh Thiệu Hiên trơ mắt nhìn theo Tri Tri đang linh hoạt xuyên qua giữa đám người, chỉ chốc lát sau, đã không còn nhìn thấy cô nữa rồi.
Anh lặng im đứng ở nơi đó, thân hình cao lớn kia thoáng hiện vẻ cô đơn ở giữa đám người đang ồn ào vội vàng... Cũng bởi có chút bất ngờ, mà lúc này, trên khuôn mặt quá mức thanh tú của anh, vẻ tàn nhẫn nơi khóe mắt đuôi mày cũng càng dày đặc thêm vài phần.
Kỳ thực bởi vì nhiều năm qua Mạnh Thiệu Hiên luôn phải chữa bệnh, hơn nữa mắt anh lại không nhìn được, cho nên vẫn anh chưa học chữ được quá vài ngày, trong nhà cũng không có người nào bắt buộc anh. Anh cả, anh hai đều mừng rỡ khi thấy anh mỗi ngày đều luôn như vậy, không tranh giành với sự nổi tiếng của bọn họ. Bởi vậy tuy tướng mạo của anh cũng thượng thừa, nhưng lại không thể làm việc kiểu ưu nhã thỏa đáng như anh cả, anh hai. Từ trước đến nay anh luôn phóng đãng, không ngại sự đàm tiếu của bất luận kẻ nào, anh làm việc chỉ theo trái tim của mình. Mà hành động này, trong mắt hai người già ở nhà họ Mạnh, lẫn những người trong xã hội thượng lưu không khỏi bị coi là thô lỗ, không thể chấp nhận được, nhưng chính anh lại không cần biết.
Mà đối với chuyện tình cảm, anh thực sự là một số không tròn trĩnh, anh chỉ biết rằng trong lòng mình chỉ có một mình chị dâu, còn lại anh nhất định không thích một ai khác. Cho dù tới nay không hề có tin tức gì của cô, hiện tại anh gặp được cô gái này, vừa vặn có hai điểm tương đồng như chị dâu hai của mình, tuy rằng cô không phải là Tĩnh Tri, nhưng không biết vì sao, anh lại có chút cảm giác không nói nên lời đối với cô.
Mạnh Thiệu Hiên đứng đó hồi lâu, chậm rãi giơ tay lên, anh thoáng ngửi thấy một chút mùi hương của hoa sơn chi trên người cô còn lưu lại như có như không... Anh không khỏi nắm chặt lòng bàn tay, tựa hồ như muốn giữ lại mùi hương này thêm một thời gian thật dài.
******************************************************
Lúc sắp về đến nhà, bước chân của Tri Tri không khỏi trở nên do dự. Mới đi đến đầu ngõ, từ rất xa đã có thể nhìn thấy ngôi nhà gác nhỏ bé, cũ kỹ của mình. Trên ban công tầng hai đang phơi một loạt quần áo và drap trải giường, vỏ chăn. Mỗi khi có cơn gió thổi qua, lại nhẹ nhàng bay lên lật phật, mang theo luồng khí ấm áp. Tri Tri dựa vào ở trên tường, xoa xoa vào cổ, nơi vừa rồi bị người đàn ông kỳ quái đụng chạm vào, vẫn còn để lại chút nong nóng. Cảm giác cay đắng vẫn còn rất rõ ràng, khiến Tri Tri cảm thấy có chút sợ hãi lẫn phẫn nộ. Mấy năm nay tính nết của cô cũng đã được tôi luyện không đến nỗi nào, nhưng lúc này đây cũng không sao khống chế nổi sự tức giận.
Thật sự Tri Tri cũng không hiểu vì sao lúc này cô lại đứng ở cửa ngõ. Vừa vặn có cơn gió lành lạnh thổi tới làm cô dần dần tỉnh táo trở lại. Cô hoảng hốt chợt nhớ ra, người đàn ông này chính là ông chủ của Nhất Phẩm Tĩnh Hiên, mà lần trước cô đã gặp khi đưa đồ ăn đặt mua ngoài tới đó.
Cũng thật là kỳ quái, sao cô lại có thể sai sót đến mức nhìn anh ta thành Mạnh Thiệu Đình được nhỉ? Nhưng vừa rồi, quả thật bóng lưng kia, đúng là phải giống nhau đến bảy tám phần.
Tri Tri xoa xoa huyệt Thái Dương đang đau nhức, dè dặt cẩn trọng đi vòng qua một ao nước tù đọng, đôi giày xăng ̣đan trên chân cô chính là đôi giày dép duy nhất mà cô cực kỳ yêu quý.
"A, Tri Tri , cháu đã trở về rồi à, mau đi về nhà đi, mẹ cháu đang tìm cháu đấy..."
Tri Tri mới đi được vài bước, liền gặp dì Lâm ở cách vách, dì Lâm đang xách một chiếc làn, trong đó đồ ăn đã đầy đến quá nửa, bà nhìn dáng người gấy gò của Tri Tri có chút thương cảm.
Ngực Tri Tri bỗng co rút lại, cuống quít bước nhanh hơn đi về phía nhà mình: "Cháu biết rồi, dì Lâm, cám ơn ngài."
Dì Lâm nhìn bóng lưng Tri Tri đi ở phía xa, không khỏi lắc đầu thở dài: "Đứa nhỏ này thoạt nhìn cũng không giống như loại đàn bà đó ."