Chương 602:
Editor: May
Hà Dĩ Kiệt giơ tay lên ôm hông của cô ta, bên môi mỏng kéo lên một nụ cười, chỉ là nụ cười kia nhàn nhạt, không đạt tới đáy mắt.
"Không phải em trở về thủ đô sao?" Hà Dĩ Kiệt vẫn không đáp lại, chỉ nhẹ nhàng hỏi ngược một câu. Lúc nói chuyện, anh liền giơ tay vén một chút tóc trên trán cô ta lên. Động tác này có hơi ái muội, lập tức làm cho tâm Đỗ Phương Phương mềm mại một chút, giống như đã quên cả hưng sư vấn tội.
"Thế nào? Mong đợi em rời đi?" Đỗ Phương Phương nghiêng mặt, nhẹ nhàng hôn lên má anh một cái, tròng mắt dài nhỏ híp lại, nói trầm thấp bên tai anh: "Biết ngay anh còn có người phụ nữ khác, để em bắt được rồi!"
Hà Dĩ Kiệt cười trầm trầm, ngón tay nâng cao cằm của cô ta, bụng ngón tay hơi cọ xát qua, đôi mắt mang theo màu đen dụ hoặc và thâm trầm khóa chặt khuôn mặt của cô ta. Anh kiêu ngạo hơi nâng cằm lên, chậm rãi nói: "Đàn ông mà, gặp dịp thì chơi thôi..."
Những lời này nói rất nhẹ, nhưng bởi vì trong phòng quá yên tĩnh, Tương Tư nghe đứt quãng, lại nghe được một câu gặp dịp thì chơi, mặt của cô chôn ở trong thảm mềm mại, nước mắt giấu ở trong tuyến lệ trở nên đau nhức, nhưng lại không thể rơi xuống nổi. Ngón tay của cô níu lấy thảm ở dưới thân, thân thể gầy teo lại bắt đầu run rẩy lên, tất cả đau đớn bỗng nhiên cuốn tới trong lúc đó, chèn ép cô giống như nhịn không được sẽ phải suy sụp.
Cô rất muốn biết, rốt cuộc Hà Dĩ Kiệt có thể làm được một bước kia với cô không? Cô càng muốn biết, đêm nay anh sẽ đối xử với cô như thế nào, giải quyết cô - một tình nhân chặn đường này như thế nào...
"Gặp dịp thì chơi thật sao?" Đỗ Phương Phương hơi nghiêng đầu, cô ta luôn luôn nhanh nhẹn mạnh mẽ, lại bỗng nhiên có mấy phần xinh đẹp của cô gái nhỏ. Hà Dĩ Kiệt giống như rất thích bộ dáng lúc này của cô ta, cúi đầu hôn một cái trên môi đỏ tươi của cô ta; "Anh còn lừa em ư?"
Đỗ Phương Phương cười khanh khách, hai tay đều ôm chặt anh, nhiệt liệt đáp lại nụ hôn của anh.
Hai người hôn rất khó phân thắng bại, một lúc lâu sau, vẫn là Đỗ Phương Phương gần như không thở nổi, mới nhẹ nhàng đẩy đẩy anh. Tuy tác phong của cô ta luôn luôn lớn mật, nhưng cũng có chút hơi xấu hổ, vẻ mặt hồng hào phản xạ ánh sáng ngọc của ánh đèn, quả nhiên là một mỹ nhân. Hà Dĩ Kiệt nhìn bộ dáng lúc này của cô ta, tâm lại yên lặng giống như hồ sâu, nhưng nét mặt không giấu giếm chút nào, thậm chí anh còn đặc biệt săn sóc vuốt ve nước đọng ở khóe môi của cô ta, hơi trêu chọc một câu: "Như vậy không được?"
Đỗ Phương Phương hiếu thắng, nghe vậy lập tức nhíu mày: "Anh mới không được!"
Nếp nhăn trên mặt khi cười của Hà Dĩ Kiệt nhếch càng sâu, trong giọng nói có một chút ái muội: "Hôm khác thử xem, chẳng phải sẽ biết anh được hay không?"
Đỗ Phương Phương đang muốn đáp trở lại, đôi mắt xoay động, lại bỗng nhiên đưa tay đâm ngực của anh, có chút e thẹn mở miệng nói: "Anh còn nói... ngày đó là lần đầu tiên của người ta, anh lại không biết ôn nhu một chút..."
Hà Dĩ Kiệt cười ha ha rộ lên, một phen ôm cô ta vào trong lòng, trán để ở trên trán của cô ta: "Ai bảo em mê người như thế làm gì? Thật không hổ là hoa hồng có gai nổi danh của thủ đô, em không biết em ngày đó thiếu chút nữa cắn chết anh rồi không! Thật sự là một con mèo hoang nhỏ, cào anh một thân vệt máu..."
"Dĩ Kiệt!" Đỗ Phương Phương liền xấu hổ, giơ tay lên che kín miệng anh, một đôi tròng mắt ngập nước ẩn tình nhìn lại anh: "Anh còn nói!"
"Được được được, không nói." Hà Dĩ Kiệt tự nhiên không muốn quấn quýt nhiều với cô ta ở trong này, thấy cô ta xấu hổ, liền chuyển đề tài, nhẹ nhàng xoa nắn dái tai của cô ta, giọng nói ôn nhu hỏi: "Tìm đến nơi này, đang làm gì đó? Có phải lại vung roi đánh người không?"
Đỗ Phương Phương lập tức nghiêm mặt, cao ngạo giơ cằm lên nhìn anh: "Đúng! Em cho cô ta mấy roi, ai bảo cô ta cướp đàn ông của em!"
Hà Dĩ Kiệt cười một tiếng; "Thật đúng là trẻ con, cô ta cướp đàn ông của em như thế nào?"
Đỗ Phương Phương nhất quyết không tha: "Chúng ta đã sắp kết hôn, anh còn chưa thanh lý sạch sẽ phụ nữ bên cạnh!"