Chương 601:
Editor: May
Không... Tình yêu mà cô muốn, tuyệt đối không thể chỉ nở rộ vào ban đêm không người.
"Tư Tư của chúng ta xinh đẹp nhất, đáng yêu nhất, ngoan nhất... Tư Tư của chúng ta, sau khi lớn lên sẽ có một người đàn ông rất tốt, rất tốt đến yêu con, thương con..."
"Tư Tư của chúng ta ngoan ngoãn nhất, mới không giống cô gái trụy lạc ở bên ngoài, càn quấy, quen loạn với bạn trai..."
"Tư Tư của chúng ta lớn lên rồi, chỉ quen một bạn trai là Quảng Nguyên, sau này sẽ gả cho Quảng Nguyên, cả đời trong sạch. Phụ nữ quan trọng nhất là cái gì? Còn không phải là yêu một người đàn ông tốt, một gia đình hòa thuận vui vẻ, một danh tiếng tốt ư?"
Những lời này của mẹ, lọt vào tai rõ ràng như cũ, Tương Tư vẫn nhớ rất kỹ. Cô cũng từng cho rằng, cuộc sống của mình tất nhiên là như vậy, nhưng lúc này cô đột nhiên phát hiện, cô đã sớm vứt bỏ tâm nguyện của mẹ, sớm đã biến thành một người phụ nữ vô cùng dơ bẩn, không chỉ thân thể cô bẩn, ngay cả linh hồn cũng dơ bẩn!
Cô yêu Hà Dĩ Kiệt, yêu một người đàn ông giày vò cô như vậy, nhận được một kết cục như thế này, là chính cô tự tìm!
Nghĩ thông suốt, vậy thì tốt rồi.
Tiếng cười của cô, làm cho Đỗ Phương Phương hơi sững sỡ, chợt có chút thẹn quá hóa giận. Cô ta cũng không phải là một người phụ nữ có lòng dạ ngoan độc, làm việc càng muốn dùng cách làm gọn gàng dứt khoát, bởi vậy trong chốc lát kia, tiếng cười của Tương Tư nghe vào trong tai của cô ta, giống như biến thành một loại trào phúng.
Mà Đỗ Phương Phương cô ta là người có thân phận như thế nào? Muốn cô ta bị một gái điếm đến cười nhạo, còn không bằng gọn gàng dứt khoát cho cô ta một đao!
Lửa giận nhất thời dâng lên, cô ta khom lưng kéo tóc Tương Tư, kéo tóc lên đang muốn đánh ra một bạt tai, nhưng không ngờ thuộc hạ chờ ở ngoài cửa lại có chút hoang mang đi đến, hơi cúi đầu: "Tiểu thư, Hà tiên sinh ở bên ngoài."
Tay Đỗ Phương Phương giơ lên liền cứng ngắc ở giữa không trung.
Sao Hà Dĩ Kiệt lại đột nhiên tới nơi này? Cô ta ở thành phố A một tuần, lúc tám giờ tối hôm nay nói cho anh biết phải về nhà một chuyến, sau đó liền trốn anh tới nơi này của Văn Tương Tư, sao cô ta chân trước mới vừa đi, anh liền tới tìm tình nhân nhỏ của anh?
Đỗ Phương Phương bất giác cười lạnh một tiếng, vừa cúi đầu, lại nhìn thấy trong đôi mắt Tương Tư dấy lên một tia hi vọng, trong lòng cô ta thầm hận, vẫn quật cường nhấc cằm lên như cũ. Đỗ Phương Phương cô ta chính là muốn nhìn thật kỹ, Hà Dĩ Kiệt sẽ làm như thế nào. Cô ta chính là động đến người phụ nữ anh yêu mến, cô ta chính là đáy mắt không chứa được một hạt cát!
Nếu anh dám có một chút không tình nguyện, Đỗ Phương Phương cô ta xin thề, nhất định phải đùa chơi chết người phụ nữ Văn Tương Tư này!
Nghĩ vậy, tay kéo tóc Tương Tư liền hơi buông ra, cô ta nhấc chân bước qua trên người Tương Tư, chậm rãi bước đi thong thả ra ngoài cửa, hỏi thuộc hạ một câu: "Ở chỗ nào?"
"Các anh em ngăn cản ở bên ngoài, không có chỉ thị của tiểu thư, không dám để cho Hà tiên sinh tiến vào..."
Thuộc hạ vâng vâng dạ dạ nói, Đỗ Phương Phương lại bỗng nhiên dựng mày liễu lên, đánh ra một bạt tai, "Vô liêm sỉ! Hà tiên sinh là ai? Là vị hôn phu của tôi, là chồng tương lai của tôi, các người lại dám ngăn cản anh ấy ư?"
Thuộc hạ kia tránh cũng không tránh, cứng rắn chịu một bạt tai của cô ta, vẫn là bộ dáng phục tùng rũ mắt: "Vâng, tiểu thư giáo huấn đúng."
Đỗ Phương Phương thấy bộ dáng cọc gỗ của hắn, bất giác có chút mất mặt, vỗ vỗ tay đi thẳng ra ngoài: "Còn không đi mau!"
Thuộc hạ vội vàng đáp lời, bước nhanh ra khỏi phòng.
Hà Dĩ Kiệt đứng ở cạnh cửa vỡ thành mấy khối, mi tâm không dễ phát giác hơi nhíu lại một chút, nhưng anh không có dừng lại một giây đồng hồ, bước chân vẫn vững vàng đi vào phòng.
Đỗ Phương Phương đưa lưng về phía anh, đứng ở trước cửa sổ phòng khách. Ánh mắt của anh trượt xuống từ trên vai của cô ta, theo thói quen nhìn tới tay trái của cô ta, quả nhiên cái roi kia vẫn quấn ở trên tay. Tim của anh không khỏi kéo căng, lúc bước chân đi ngang qua phòng ngủ của Tương Tư, chỉ chần chừ trong chốc lát, nhưng cuối cùng vẫn hơi cúi đầu, cắn răng đi tới bên cạnh Đỗ Phương Phương.
"Phương Phương." Giọng nói của anh có chút trầm thấp, thuần hậu lại mang theo bá đạo và dã tính của đàn ông, xuyên qua cánh cửa khép hờ, rất dễ dàng bị Tương Tư nghe được.
Cô hơi nâng mặt, nhắm mắt lại, hai dòng nước mắt lập tức trượt xuống...
Đỗ Phương Phương xoay người lại, trên mặt đã là một nụ cười xinh đẹp động lòng người. Cô ta đưa tay lên ôm lấy cổ Hà Dĩ Kiệt, trong đôi mắt kia giống như cũng có một chút ôn nhu: "Trễ như thế, sao anh lại tới đây?"