"Cha, con còn nguyện ý gọi người một tiếng cha, bất quá lời bởi vì công nuôi dưỡng hơn hai mươi năm, nếu như không có người, cũng không có Mạnh Thiệu Hiên con, nếu như người không cho con sinh mệnh, con cũng không gặp được Tĩnh Tri, hôm nay mặc kệ người nói cái gì, mặc kệ người thế nào nói xấu Tĩnh Tri, cô ấy ở trong lòng con, từ đầu chí cuối đều là trong sạch, người nói một chữ con cũng không tin, hiện tại không tin, sau này cũng không tin, cô ấy là ai, quá khứ như thế nào, cô ấy có hay không tịnh, hành vi tác phong như thế nào, con cũng không quản, con chỉ cần biết cô ấy là Phó Tĩnh Tri, là người phụ nữ con yêu là đủ, cha, người trở về đi, con không muốn cùng người khắc khẩu, mặc dù năm đó người xin lỗi mẹ con, thế nhưng mẹ con đã chết hai mươi mấy năm, bà ở dưới đất, cũng sẽ không hận các người, mà con cũng sẽ không hận các người. Thế nhưng nếu như ai muốn tổn thương Tĩnh Tri, ai nghĩ muốn chia rẽ con và cô ấy, con chỉ nói một câu, trừ phi con chết!"
Hắn nói xong, đã đem Tĩnh Tri kéo đến ôm vào trong ngực, mới phát hiện Tĩnh Tri nước mắt đã rơi đầy mặt, hắn vội lau nước mắt cho cô, lại bị cô ôm chặt lấy, Mạnh Thiệu Hiên chấn động, cũng nhẹ nhàng vây quanh người cô, hắn vì cô bỏ qua cái gia đình sớm đã chán ghét kia, có cái gì mà không thể?
Mạnh lão gia nhìn thấy hai người bọn họ như vậy, cũng không giận, chỉ quay mặt lại nhìn Tống Như Mi: "Tống nữ sĩ, bà dạy dỗ con gái cũng thật là tốt, hai con trai Mạnh gia chúng tôi đều bị con gái bà như vậy đùa bỡn trong tay, quả thực không đơn giản."
Tống Như Mi hắng giọng vừa muốn mở miệng, Mạnh phu nhân lại xích cười, nhìn Mạnh lão gia rồi liếc mắt một cái, tư thế trên cao nhìn xuống Tống Như Mi: "Lão gia, ông thế nhưng không biết, vị Tống nữ sĩ này thế nhưng trước đây là vợ lẽ, mà vợ lẽ sinh ra đứa nhỏ, sao có thể so với những tiểu thư đứng đắn? Có câu nói như thế nào? Ai, đúng rồi, có kỳ mẫu tất có kỳ nữ, Phó tiểu thư như vậy, cũng coi như là thừa hưởng từ mẹ, bất quá lại được gả vào nhà giàu có, hiện tại lại muốn tái giá vào nhà giàu có, so với Tống nữ sĩ mà nói, thật là trò giỏi hơn thầy..."
Mạnh phu nhân nói đến đây, khẽ nở nụ cười, Tĩnh Tri bị bà ta một phen nói không tốt ngây người một hồi, Mạnh Thiệu Hiên đen mặt hắng giọng, bà ta lần này là đang nói Tống Như Mi, nhưng từng chữ từng chữ đều giống như là đang nhục nhã mẹ hắn.
"Cha, mời người mang theo phu nhân cao quý về đi, con cùng Tĩnh Tri thân phận giống như nhau, cũng không xứng cùng các người nói chuyện, từ nay về sau con cũng không phải người Mạnh gia, con cùng Mạnh gia các người không còn bất luận một chút liên lụy nào!"
Lúc Mạnh Thiệu Hiên nói lời này, Tĩnh Tri cảm giác được toàn thân hắn đều là băng lãnh, cô lo lắng nhìn hắn, lại thấy hắn một phen kéo cửa, nắm lấy túi xách của Mạnh phu nhân ở trên bàn ném ra ngoài: "Mạnh phu nhân, mẹ tôi đã chết, mẹ của Tĩnh Tri đã trở thành mẹ vợ tôi, mời bà tôn trọng một chút, bằng không..."
Đáy mắt hắn tràn ngập nghiêm nghị, cười lạnh mở miệng: "Bà cũng biết tính khí của tôi, tôi cũng không phải cái gì đại gia xuất thân thiếu gia, có tu dưỡng phong độ thân sĩ, chọc tôi tức giận, động thủ đánh người , là bình thường như cơm bữa! Mạnh phu nhân cao quý, nhà giàu lắm tiền, vẫn là không muốn tự chuốc lấy mất mặt!"
"Mạnh Thiệu Hiên, mày quá càn rỡ! Ta chỗ nào nói không đúng? Mẹ con chúng nó thân phận nguyên bản chính là như vậy, năm năm trước Phó Tĩnh Tri thủy tính dương hoa, chẳng lẽ năm năm sau lại sửa được? Mày đừng đợi nó cho mày đội nón xanh mày lại hối hận! Nó như vậy không biết xấu hổ làm cha nó tức chết, nó còn để ý mày? Mẹ con chúng nó căn bản là lừa gạt mày thôi, là lừa tiền của mày, mày thật muốn từ bỏ Mạnh gia, không thân phận, thực ra ta muốn nhìn xem, con tiện nhân Phó Tĩnh Tri này sẽ không còn cùng mày nữa!"
"Bà nói đủ rồi đi!" Mạnh Thiệu Hiên dưới cơn thịnh nộ cũng không nhịn được nữa, một cái tát liền vung ra, Mạnh lão gia hoảng hốt ngăn cản, lại không ngăn kịp, Mạnh phu nhân bị một bạt tai, nhưng vẫn tỏ ra bình thường, tiếp tục mắng: "Tống Như Mi, bà xem một chút bà dạy con gái cũng thật tốt, cùng bà thấp hèn như nhau, chẳng trách Phó Chính Tắc không muốn ly hôn để lấy bà, ông ta chính là nhìn thấu bà là hạng người gì..."
"Hỗn!" Mạnh Thiệu Hiên thở gấp, lại một cái tát đánh ra, Mạnh phu nhân hai má đau nhức, nhưng vẫn coi như chẳng đáng cười lạnh: "Mạnh Thiệu Hiên, mẹ mày là một người đoản mệnh, mày cũng không khá hơn chút nào, mày cùng người đàn bà này một chỗ, tao cũng không ngăn mày, tao chỉ muốn nhìn xem chúng mày có kết quả gì tốt..."
"Bà câm miêng cho tôi! Còn ngại náo không đủ phải không? Lê Lê đã chết nhiều năm như vậy, bà lại còn không bỏ xuống được, chuyện cho tới bây giờ ngay cả con của bà ấy bà cũng không tha, tôi thật sự là nhìn sai bà!" Mạnh lão gia thấy một phòng lộn xộn, chỉ cảm thấy đau đầu, ông ta bỏ qua Mạnh phu nhân, chán nản mở miệng: "Thiệu Hiên, ta sẽ cho con thời gian một tuần để suy nghĩ kỹ càng, đến lúc đó, nếu con vẫn cố ý như vậy, cũng không cần trách cha nhẫn tâm!"
Mạnh lão gia nói xong, lại quay sang Tĩnh Tri liếc mắt một cái, chán ghét chửi bới một câu: "Họa thủy!"
Ông ta cũng không thèm nhìn Mạnh phu nhân đang khóc, xoay người rời đi, vừa muốn rời cửa, lại nghe một tiếng hô thê lương: "Mẹ..."
Mạnh lão gia sợ hãi xoay người lại thấy Tống Như Mi sắc mặt tái xanh, từ trên xe lăn ngã xuống, cắn khớp hàm bất tỉnh nhân sự...Mà Tĩnh Tri đang quỳ trên mặt đất hốt hoảng hô to, trong đáy lòng ông ta trong nháy mắt hiện lên mấy ý niệm,hoảng hốt, dường như nghĩ tới Phó Chính Tắc năm năm trước ở Mạnh gia cũng bị khuất nhục như thế, sau một hồi trên đường liền bỏ mạng, ông ta nhịn không được liền run lên một chút, vừa ngẩng đầu lại nhìn thấy Thiệu Hiên giống như quỷ mỵ, ánh mắt ngoan lợi nhìn bọn họ, từng câu từng chữ nói với ông ta: "Nếu như mẹ con cô ấy xảy ra việc gì, một chút khoog tốt, ai tôi cũng không bỏ qua!"
Ông ta chưa bao giờ thấy qua Thiệu Hiên như vậy, trong nháy mắt, hai dung nhan tựa như tương đồng lồng ghép vào nha, ông ta hoảng hốt nhớ lại, Lê Lê trước lúc sắp chết cũng như vậy nhìn lão, từng câu từng chữ nói với lão: "Nếu như đứa nhỏ có một chút gì không tốt, tôi chết cũng không bỏ qua cho các người..."
Lão bắt đầu nhịn không được phát run, cả người cơ hồ đứng không vững, mà Mạnh phu nhân thấy tình huống đột phát như vậy, cũng hoảng hốt kéo lão đi: "Chấn Tông, đi nhanh lên đi..."
Lão tê dại bị bà ta kéo ra cửa, xuống lầu, đến tận khi xe đã lái đi rất xa, lão mới lấy lại tinh thần, bên cạnh Mạnh phu nhân hai má sưng đỏ, nhìn trong mắt ông chỉ cảm thấy dữ tận, ông ta là đúng, nhưng cũng là sai rồi?
Lão chỉ yêu đứa con trai này, tình yêu vẫn len lén chôn sâu trong lòng, không dám biểu hiện quá rõ ràng, rất sợ đứa con lão yêu bị người làm thương tổn, thể nhưng chuyện cho tới bây giờ, con lão hận lão, không bao giờ nguyện nhận lão nữa, nó vứt bỏ tất cả những gì lão đã cho nó, vì một người đàn bà, không hề lưu luyến, có phải hay không, ý niệm rời bỏ Mạnh gia này, đã sớm tồn tại trong lòng nó?
"Tôi già rồi, bà làm chuyện gì tôi đều không muốn truy cứu lại, thế nhưng... Từ nay về sau, nếu như để tôi biết, bà đối với Thiệu Hiên động chân động tay gì, tôi cũng không sợ chúng ta sẽ trở mặt đâu, con của bà là người, là bảo bối của bà, con của Lê Lê, cũng là thịt từ trong lòng tôi, tôi sống một ngày,sẽ bảo vệ nó một ngày, bà đừng tưởng rằng, tôi không biết ở bà đánh cái chủ ý gì, bà nghĩ bà làm cho Thiệu Hiên cùng Tĩnh Tri cùng một chỗ, sau đó không có gì cả bị tôi đuổi đi, bà yên tâm đi, tôi sẽ không để bà như nguyện, Thiệu Hiên nó lấy không được họ Phó, chỉ cần tôi còn một hơi, tôi sẽ không để bọn họ cùng một chỗ!"
Lão nói xong, liền nhắm mắt không lên tiếng nữa, Mạnh phu nhân toàn thân băng lãnh, như rơi vào trong hầm băng, bà giật mình nhìn người đàn ông bên cạnh, cùng lão hơn ba mươi năm, đổi lấy kết quả là những lời nói như vậy? Lão quan tâm Lê Lê, quan tâm đứa con của bọn họ, vì sao không thông cảm cho bà vì đứa nhỏ ấy mà bận tâm bận tình?
Mạnh phu nhân xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ, bà nhẹ nhàng cắn khớp hàm, ta sẽ không cho đứa nhỏ không thuộc về ta gì cả, loại con riêng này, tuyệt đối không chia cho nó một chút nào.
***********
Tống Như Mi hôn mê tròn hai ngày, lúc tỉnh lại, cũng chỉ còn lại một hơi, chỉ cả ngày nằm trên giường bệnh, uống thuốc hay tiêm đều ngoan ngoãn nghe theo, Tĩnh Tri đút cơm cho bà bà cũng không cản trở, nhưng tinh thần lại có xu thế lúc tỉnh lúc ngây dại, thỉnh thoảng, bà cầm ảnh của Phó Chính Tắc nhìn phát ngốc, có lúc tâm huyết dâng trào, lại nắm lấy tay Tĩnh Tri cũng Thiệu Hiên, một lần lại một lần lặp lại: "Hai con nhanh chóng kết hôn, mặc kệ thế nào, nhanh chóng kết hôn..."
Phần lớn thời gian, bà chỉ si ngốc nhìn ảnh của Phó Chính Tắc, nỉ non một tiếng hỏi: "Chính Thì, ông vì sao không chịu ly hôn lấy tôi, không phải vì ông quả thật cho là tôi chỉ coi trọng tiền tài cùng địa vị của ông? Chính Thì, ông vì sao không chịu lấy tôi, hiện tại tôi bị người mắng ngay cả khả năng cãi cũng không có, Chính Thì, ông vì sao không chịu lấy tôi..."
Tiếp: Xuân sắc ngập tràn...