Mạnh lão gia nói xong, Mạnh phu nhân đỡ ông lên lầu, lúc đi qua hai anh em, liếc Mạnh Thiệu Đình nháy mắt một cái, Mạnh Thiệu Đình mới không cam lòng đáp một tiếng: "Biết."
Mạnh Thiệu Tiệm từ đầu chí cuối ngồi đó, giữ một bộ dáng thanh nhàn, chờ hai lão lên lầu, hắn mới chỉ sô pha đối diện ý bảo Mạnh Thiệu Đình ngồi xuống: "Lão nhị, chúc mừng."
Mạnh Thiệu Đình nhếch môi cười nhưng không liếc hắn một cái, bưng cốc trà uống, trong phút chốc, không khí có chút nặng nề, Thiệu Đình đứng lên, Mạnh Thiệu Tiệm cũng không để ý, rút một điếu thuốc hút hết mới chậm rãi nói: "Lão tam lần này náo cũng hơi quá, cha mẹ ở nước ngoài đều biết, em xem việc này làm sao bây giờ?"
Mạnh Thiệu Đình sắc mặt càng đen, im lặng đặt chén trà xuống rồi mở miệng: "Anh hỏi em, em hỏi ai, đâu có chuyện gì liên quan tới em?"
"Cha đã tuổi lớn như vậy, chúng ta phận làm con, luôn muốn vì họ mà phân ưu, theo ý kiến của em, là thành toàn hay là ngăn cản?"
Mạnh Thiệu Tiệm thấy bộ dáng của hắn như vậy, nếp nhăn trên khóe môi cười càng sâu, vẫn là như cũ bất động thanh sắc, thùy mi mắt che khuất đáy mắt tinh quang: "Thế nào là chuyện không liên quan đến em? Quả thực là quá, em xem, một người là em trai, một người đã từng cùng em thân mật khăng khít, người vợ trước yêu em chết đi sống lại, hiện tại hai người này lại thông đồng muốn vĩnh viễn kết duyên, em là chồng trước chẳng lẽ không phải là bên thứ ba rất quan trọng sao?"
"Thế nào? Nam chưa kết hôn, nữ đã ly hôn, muốn cùng đi tới phần mộ hôn nhân, em đây là chồng trước chẳng lẽ còn không thể nói câu chúc mừng?" Mạnh Thiệu Đình nói xong, liền nhắm mắt dưỡng thần, không hề phản ứng hắn nữa.
Mạnh Thiệu Tiệm ngồi một hồi, cũng cảm thấy hết thú vị, liền lấy áo khoác ngoài đứng lên, vừa xoay người lại dừng lại, chậm rãi nói một câu: "Lão nhị thật rộng lòng, anh đây thực sự bội phục, anh đến công ty trước, em cứ chuyên tâm chuẩn bị chuyện kết hôn của mình cho tốt đi."
Mạnh Thiệu Tiệm xoay người ra ngoài, đi được một đoạn lại dừng lại, bên môi hàm ý cười nhưng vẫn im lặng nghe, quả nhiên, đáy lòng mặc niệm không quá mười giây, bỗng nhiên trong phòng khách truyền ra tiếng vang thật lớn, thanh âm vỡ vụn của đồ sứ làm cho hắn thấy trong lòng thật thích thú.
Nhưng trong lòng hắn lại than một tiếng đáng tiếc, tiếc cho đồ cổ gốm sứ Thanh Hoa vô giá này!
Trên mặt tươi cười càng thêm thâm thúy, mở cửa lên xe rời đi.
*********
Mạnh Thiệu Hiên đứng trước cửa sổ, vóc dáng hắn cực cao, nhưng thoạt nhìn có chút đơn bạc, đoạn thời gian xảy ra vấn đề tình cảm với Tĩnh Tri dẫn đến hắn gầy như bộ xương khô, hiện tại Tĩnh Tri ngày ba bữa tẩm bổ, đã mập lên một chút, lại còn có chút quá phận "mảnh mai".
Trong phòng khách không khí tựa hồ ngưng đọng bình thường, Tĩnh Tri cũng một mình ngồi trên sô pha, Mạnh lão gia cùng Mạnh phu nhân vẻ mặt kiêu căng mà âm trầm ngồi ngay ngắn ở trên sô pha đối diện, Tống Như Mi cũng ngồi trên xe lăn, trên đùi đắp một cái thảm, năm người không ai nói lời nào, chỉ có mấy tách trà xanh đang bốc khói, tản mát ra bần khổ vị đạo.
Tĩnh Tri hai tay nhéo dưới thân sô pha, sắc mặt trắng dọa người, cô biết mình thế nào ẩn nhẫn, mới không đem hai người kia đuổi ra ngoài.
Những lời nói không tốt năm năm trước vẫn văng vẳng bên tai, một chút một chút cắt xé tim cô, tất cả máu và nước mắt, tại đêm lạnh lẽo đó đều chấm hết, lúc này lại phải nhìn vẻ mặt đạo mạo của hai người kia, cô chỉ muốn từng tiếng cười lạnh, bọn họ còn muốn làm cái gì? Lại đến chia rẽ cô cùng Thiệu Hiên?
Có phải hay không còn tưởng cô là Phó Tĩnh Tri ngày trước chỉ biết nhu nhược chờ chết?
Không quá được đi, mọi người sẽ biến hết, ai cũng không tớikhi cô còn có thể đứng đây một ngày, hơn nữa còn Mạnh gia Tam thiếu giúp cô!
Tĩnh Tri cắn chặt khớp hàm, khóe môi cũng hơi câu dẫn ra, cô thấy bóng lưng Mạnh Thiệu Hiên đứng đó, kiêu ngạo mà lại ấm áp, cô biết, chỉ cần hắn không buông tay cô, cô chính là người thắng!
Dựa vào cái gì mà muốn muốn trách tội hay thanh toán định đoạt hạnh phúc của cô? Bọn họ hại chết cha cô, lại còn sống yên tâm thoải mái, cô một người vô tội, thì không thể kết hôn, sinh tử ư?
Mà cô lại là muốn cùng Thiệu Hiên một chỗ, cả đời đều cùng một chỗ, nhìn những người đó xem đến cùng ai cười dài nhất, ai cười đẹp nhất, ai cười không chút tiếc nuối, ai cười cay đắng nhất.
"Cha, nếu như các người là đến ép con rời khỏi Tĩnh Tri, xin mời trở về, vấn đề này một chút cũng không có thương lượng."
Mạnh Thiệu Hiên cuối cùng xoay người lại, ánh sáng phía cửa sổ bao phủ người hắn khiến hắn thật mê người, Mạnh lão gia trong khoảng thời gian ngắn có chút giật mình, hắn cho tới bây giờ luôn biết, hắn lớn lên rất giống Lê Lê, thế nhưng mấy năm không gặp, ông lại phát hiện, ngay cả thân sắc lạnh lùng cố chấp, đều cực kỳ giống mẹ!
Mạnh phu nhân nhìn gương mặt kia, đáy lòng ghen ghét lại như rắn độc đua nhau trườn ra, nó thế nào không đoản mệnh chết cùng mẹ đi!
Mạnh lão gia nhìn hắn hồi lâu, mới chậm rãi khôi phục lại thần sắc, nghiêm khắc mà lạnh lùng mở miệng: "Thiệu Hiên, con còn trẻ, nhất thời thích ai, cha đều có thể hiểu được, thế nhưng gia đình chúng ta như vậy, muốn kết hôn thì con dâu phải thanh thanh bạch bạch, gia đình phải đăng đối, Phó Tĩnh Tri là hạng người gì, con không rõ ràng lắm, nhưng cha lại rất rõ ràng, cô ta tác phong không hợp, không thích hợp với con."
Ông ta nói xong đoạn này, Tĩnh Tri đột nhiên ngẩng đầu lên, cô quay sang nhìn Mạnh lão gia, lại bỗng nhiên cười tươi sáng: "Mạnh tiên sinh, tôi chỉ muốn hỏi ông một chút, tôi chỗ nào tác phong không hợp?"
"Tri Tri." Mạnh Thiệu Hiên bước mấy bước qua, nhẹ nhàng đè lại vai cô, đôi vai thon gầy của cô run kịch liệt, hắn yêu thương vô cùng, biết trong đáy lòng cô đau đớn cùng khổ sở, cũng minh bạch, cứ như vậy bị người xấu nói khó chịu, hắn nhẹ nhàng cầm tay cô: "Tất cả đã có anh, em cái gì cũng không cần xen vào."
PS: Đàn ông phải như Hiên đại soái ca chứ!
Tiếp: Gió thổi mưa giông trước cơn bão