Không gặp không về
Tri Tri không chậm Trễ chút nào, dứt khoát ngắt điện thoại, cô đứng thẳng bất động dưới tuyết lớn đang bay toán loạn đầy đường, người đi lại trên đường vội vã, trong quán bên đường truyền đến âm nhạc của ngày Noel, thứ âm nhạc hân hoan làm cho người ta nghe xong cũng sinh ra mấy phần sung sướng, thế nhưng Tri Tri vẫn cảm thấy khổ sở.
Nghĩ đến một ngày kia cô cùng Mạnh Thiệu Hiên ở chung một đoạn ngày, cô không phải không có chút hoài nghi, nhưng là bởi vì Tam thiếu Mạnh gia ở trong trí nhớ của cô vẫn luôn chỉ dừng lại ở bộ dáng của năm năm trước, mắt mù, thanh tú lại gầy yếu, khi ấy cô vừa mới hai mươi hai tuổi, mà bất quá Mạnh Thiệu Hiên chắc chỉ tâm mười chín tuổi, cách năm năm, cô không nhận ra hắn, cũng là chuyện đương nhiên.
Huống chi, bây giờ Mạnh Thiệu Hiên, so với năm năm trước kia thiếu niên đơn bạc thì bây giờ là khác biệt quá lớn.
Tri Tri nhẹ nhàng lắc đầu, bắt ép chính mình không nên nghĩ lại, hắn là Mạnh Thiệu Hiên, Mạnh gia Tam thiếu, hắn đã từng gọi cô là chị dâu, coi như hiện tại, cô cùng Mạnh Thiệu Đình đã ly hôn năm năm, cô cũng không có cách nào tiếp thu mình và em chú trước kia ở cùng một chỗ...
Huống chi, nếu như cô thực sự tiếp thu, chẳng phải lúc trước Mạnh gia bịa đặt cho cô tội danh : thông đồng em chú, không đứng đắn, là không vô ích ư?
Tri Tri hai tay đút trong túi áo khoác ngoài, nhớ tới lần đầu tiên đơn thương độc mà đi Thịnh Hâm gặp mặt tổng giám đốc ngày đó, đây là Mạnh Thiệu Hiên mua cho cô, trên người cô tất cả đều là đồ đích thân hắn chuẩn bị cho nàng, hiện tại nó trở thành gông xiềng, làm cho nàng cảm thấy khó xử.
Trí Tri từng bước một giẫm tuyết đi về phía trước, di động bị ngắt vẫn luôn yên tĩnh, Trí Trí biết, người kia vẫn luôn kiêu ngạo mà lại tự phụ, cô không chút khách khí không để cho hắn bộ mặt, hắn là tuyệt đối sẽ không chủ động tìm cô, đây cũng là nguyên nhân vì sao cô kiên quyết cự tuyệt!
Cô không phải thần tiên vạn năng, cô chỉ là người thường có máu có thịt, cô cùng Mạnh Thiệu Đình lúc ấy xảy ra nhiều sự tình như vậy, coi như là hiện tại, cô buông xuống cừu hận, không muốn lại đi trả thù...cô không có cách nào đối mặt với hắn, cho dù chỉ làm bạn bè đơn thuần.
Cô cùng hắn trong lúc đó là kết cục tốt nhất, anh đi cầu dương quan của anh, tôi đi cầu độc mộc, từ nay về sau chỉ là người xa lạ mà thôi.
Cô không biết đi nơi nào, trên đường mọi người đều đi có mục đích, mà cô thì không.
Cô dừng lại ở giữa ngã tư đường, tuyết bay giữa trời mênh mông, đèn xanh đèn đỏ không ngừng biến đổi, ở kia một đoàn xe thật dài im lặng nằm ở trên tuyết, Tri Tri đứng ở trên tuyết, lặng lẽ nhìn, trong lòng lo lắng cũng dần dần yên ổn, điện thoại di động trong túi bỗng chấn động, gửi đến là một tin nhắn.
Tri Tri vừa lấy ra nhìn, lại là dãy số xa lạ kia, cô nhìn cũng không nhìn đã nghĩ xóa bỏ, nhưng di động quá cũ, Mạnh thiệu Hiên vẫn muốn cô đổi một cái mới nhưng nàng không chịu, kết quả hiện tại liền trục trặc, tin nhắn kia lại bị nàng mở ra.
Một câu rất ngắn gọn; Tĩnh Tri, tôi ở nghĩa trang Tây Giao, chờ cô trước mộ Phó tiên sinh, không gặp không về.
Trái tim Tri Tri đột nhiên trống rỗng lại bị dao đâm tới, giống như lăng trì khiến toàn thân đau đớn làm cho cô toàn thân phải co giật đứng lên, hắn tại sao có thể vô sỉ như vậy? Trên đời này tại sao có người vô sỉ như thế? Người đã chết năm năm! Đã sớm hóa thành một nắm tro, hắn bây giờ xuất hiện tính cái gì? Hắn thế nào còn có mặt mũi đến đối mặt với người mà hắn đã từng gọi ba ba?
Tri Tri tức giận, toàn thân đều phát run, thân thể gầy yếu của cô dưới tuyết lớn càng cô đơn mỏng manh, không biết qua bao lâu, cô bỗng nhiên giơ cánh tay mảnh khảnh, đem di động hung hăng ném trên mặt đất, hung hăng mắng chửi hắn: "Hỗn đản..."
Cô thế nhưng cuộc sống thậm chí không bằng chó lợn, cô thế nào bị người nhục mạ, mà ba ba của cô lại là mấu chốt, cô không cho phép bất kì kẻ nào, đặc biệt là Mạnh gia lang tâm cẩu phế lại đi quấy rầy ba ba yên giấc, lại đi nói lời nhục mạ,làm cho người chết dưới ba tấc đất cũng không được yên ổn!
Tuyết đọng chặn đầy đường vào nghĩa trang, Tri Tri xuống taxi, gió f cuốn hoa tuyết bay tứ tung, cô từng bước một đi về phía trước.
Một đoạn đường này, năm năm đến không biết bao nhiêu lần, đã từng là nơi an ủi cô, mà giờ khắc này, cô lại cảm thấy bước đi như đeo nặng nghìn cân.
Nghĩa trang tựa như ngày thường, tuyết đọng bị người quản trang quét đi, thế nhưng vẫn bị rơi xuống một tầng hơi mỏng.
Cô nhìn thấy Mạnh Thiệu Đình đứng đưa lưng về phía cô, cơn gió mạnh thổi qua dáng áo đen khiến hắn càng cao mà anh tuấn, trên vai cùng trên tóc còn in một tầng tuyết mỏng trắng tinh, thân hình như tượng điêu khắc, ở trong đó đứng lặng lẽ hồi lâu.
Tri Tri nhìn thấy trước mộ có một bó cúc trắng tinh, mà khuôn mặt ba ba tươi cười hiền lành cùng ôn hòa, con ngươi hắn từ bi nhìn nàng từ xa...
Tri Tri nước mắt tuôn rơi, cô lảo đảo đến gần, chậm rãi quỳ trước bia mộ: "Cha..."
Nàng vừa mở miệng nói, nhưng nước mắt cứ thế trào ra, không có cách nào ngăn lại...
Mạnh Thiệu Đình thấy nàng quỳ xuống, hai tay ôm lấy bia mộ, mặt dán vào hình trên bia mộ, khóc đến hai vai đều run rẩy, ngực hắn đau, tưởng nhu có người cầm dao nhỏ mở một vết thương, máu tươi từng chút chảy ra, không nặng nhưng âm ỉ dài lâu, tựa hồ như vĩnh viễn không thể bình thường lại.