Dịch giả : Nguyễn Hà
Đừng cúp máy
Tri Tri, thế nhưng từ chức...Cô lại cũng không muốn nhìn thấy hắn...
Đầu óc hắn quay cuồng, tựa hồ muốn nổ tung, mãi đến khi Lâm Thi đẩy hắn mấy cái, hắn mới trì độn quay đầu lại, người trước mặt đều mơ hồ, trời đất như đang chuyển động, hắn còn chưa kịp mở miệng, trước mặt bỗng tối sầm, cả người bỗng ngã trên mặt đất...
"Tam thiếu! anh làm sao vậy?" Lâm Thi sợ hãi, cuống quýt muốn đi dìu hắn, nhưng cơ bản một nữ nhân nhỏ bé không đỡ nổi một nam nhân to cao đã mất đi tri giác, lại bị Mạnh Thiệu Hiên liên đới khiến cô cũng ngã trên mặt đất...
Lâm Thi mất nửa ngày sức lực mới bò dậy được, lôi hắn mấy lần nhưng kéo lại không nhúc nhích, lại nhìn thấy trên mặt hắn một mảng đỏ sậm, đưa tay sờ trán của hắn, mới phát hiện người này thế nhưng phát sốt!
Lâm Thi bất đắc dĩ, đành phải bấm số gọi xe cấp cứu, sau đó lại bấm số Kiều Tử Tích nói rõ tình huống, lúc này mới thở dài một hơi!
Hai người này thế nào? Tối qua còn tình cảm mặn nồng, không ngờ hơn nửa đêm, một mình Tri Tri chạy đến nơi đó, tự giam mình trong wc khóc không biết trời đất, một người lại đem mình dằn vặt đến phát sốt!
Thật có phải không là oan gia gặp nhau! Lâm Thi thở dài, đúng lúc đó, Kiều Tử Tích đẩy cửa bước vào, thấy bộ dáng chật vật của Mạnh Thiệu Hiên, đưng đó cũng thấy gấp gáp: "thi Thi, đây là thế nào?"
"Phát sốt." Lâm Thi vội vàng đứng lên giúp Kiều Tử Tích, cùng nhau kéo Mạnh thiệu Hiên đem đặt lên sô pha, lại đem tấm thảm đắp lên người hắn, hắn coi như đã sốt đến hồ đồ, không ngừng nói mê sảng, toàn thân sốt như nhau, run run không ngừng... (nguồn : thich doc truyen.com cập nhật nhanh nhất )
Kiều Tử Tích nhíu mi, tay sờ trán của hắn, nhiệt độ nóng hổi làm cho hắn hoảng sợ: "Thế nào lại nghiêm trọng như thế này?"
Thi Thi bất đắc dĩ than thở buông tay: "Ai biết hắn lợi hại như vậy lại đem mình lăn qua lăn lại thành như thế này?"
Đưa hắn đến bệnh viện, tiêm thuốc hạ sốt, Mạnh Thiệu Hiên mới dần dần hạ nhiệt, Lâm Thi cùng Kiều Tử Tích lúc này mới yên lòng, hai người mệt mỏi nửa ngày, dặn y tá trông nom tốt, lúc này mới đi tìm chỗ ăn cơm.
Lúc trở lại, trời đã đen kịt, vừa vào phòng bệnh, lại thấy Mạnh Thiệu Hiên đã tỉnh, hắn đang ngồi dựa vào gối ở đầu giường, thấy bọn họ tiến vào, ánh mắt sáng ngời, âm thanh trong cổ họng thoát ra không bình thường: "Thi Thi, Tri Tri ở chỗ nào?"
"Cô ấy sáng sớm đã rời đi, nói là muốn về nhà xem."
Mạnh Thiệu Hiên vừa nghe, một phen rút kim truyền xoay người xuống giường, hắn còn chưa hạ sốt hẳn, vừa mới định đứng dậy, lại thấy một trận choáng váng kéo đến, còn chưa đứng vững liền ngã ở trên giường, Kiều Tử Tích một phen chạy đến, có chút tức giận mở miệng: "Thiệu Hiên, cậu không muốn sống nữa hả, cậu còn đang bị bệnh!"
Mạnh Thiệu Hiên gắt gao cắn răng, hắn mệ mê muội muội một trận, dằn vặt hắn cơ hồ không còn chút khí lực, thế nhưng hắn lại không muốn kéo dài thời gian, cũng không dám kéo dài thời gian!
Nếu Tri Tri về nhà, hắn không dám nghĩ tới hình ảnh bà mẹ thần kinh kia sẽ dằn vặt cô thành cái dạng gì!
"Có chút bệnh nhỏ không chết người được, Tử Tích mình không sao, các cậu đừng lo lắng, mình phải đi tìm Tri Tri." Mạnh Thiệu Hiên đẩy tay Kiều Tử Tích ra miễn cưỡng đứng lên, tay cầm áo khoác của mình, run run muốn choàng lên người, lại bị Kiều Tử Tích một phen giật lấy ném sang một bên, hắn dùng sức ấn Thiệu Hiên ở trên giường, tức giận gầm nhẹ: "Thiệu Hiên, cậu trước dưỡng bệnh cho tốt, bộ dạng cậu như thế này đi tìm cô ấy? Mà cô ấy là về nhà, cũng sẽ không có chuyện gì..."
"Đúng vậy tam thiếu, anh bây giờ căn bản không đi được, như thế nào đi tìm Tri Tri!" Lâm Thi cũng một bên phụ họa khuyên nhủ.
"Các người không biết, Tri Tri nàng không thể về nhà, mẹ cô ấy sẽ đánh chết cô ấy!"
Mạnh Thiệu Hiên trong cổ họng đau khó nhịn, nhưng vẫn khàn giọng mở miệng giải thích, Lâm Thi kinh ngạc nhìn hắn: "Anh nói nhăng gì đấy, mẹ Tri Tri làm sao đánh cô ấy?"
"Sau này tôi sẽ giải thích cho các người, nói chung hiện tại để cho tôi đi!"
Lâm Thi thấy hắn sống chết không nghe, liều mạng giãy giụa cũng không khỏi tức giận, nàng mắng hắn: "Mạnh Thiệu Hiên, anh ảo cái gì? Tôi nói thật cho anh biết đi, Tri Tri căn bản không muốn thấy anh, sáng nay lúc nhờ tôi đưa đơn từ chức đã nhờ tôi chuyển lời đến anh, sau này cô ấy cũng không muốn nhìn thấy anh nữa, anh không cần phải đi tìm cô ấy, cô ấy căn bản không thích anh, anh đừng mặt dày mày dạn quấn quýt lấy cô ấy!"
Lâm Thi một hơi nói xong, lại thấy mạnh Thiệu Hiên cả người thay đổi, sắc mặt hắn tái nhợt, đôi mắt thường ngày vốn đẹp mê người bây giờ nguội lạnh như tro, hắn chợt yên tĩnh nằm ở nơi đó không nhúc nhích, sau một lát hắn mới vò veo mặt, hai mắt vô thần, dường như mất tiêu cự bình thường mở miệng nói: "Thi Thi, cô đang nói cái gì?"
Thi Thi không muốn nhìn dáng vẻ của hắn: "Thiệu Hiên, chờ anh khỏi bệnh rồi tự đi hỏi cô ấy đi, tôi cũng không biết các người rốt cuộc làm sao, thế nhưng, Tri Tri là một cô gái tốt, nếu như anh là muốn vui đùa một chút, thì nên buông tay đi, đừng nên làm tổn thương cô ấy!"
Mạnh Thiệu Hiên giống như nghe không được, hắn cả đầu đều nổ vang những lời Lâm Thi vừa nói, cô nói cô không muốn phải nhìn hắn nữa, cô nói hắn vĩnh viễn không nên tìm cô, cô nói cô căn bản không thích hắn, cô nói hắn không nên mặt dày mày dạn quấn quýt cô... (nguồn : thich doc truyen.com cập nhật nhanh nhất )
Hắn con mẹ nó muốn cười, thế nào trái tim nơi đó giống như bị người thống một đao? Hắn con mẹ nó muốn làm ra biểu tình không ra làm sao cả, trong hốc mắt toan trướng ra, dần dần cảm thấy trước mắt một mảng mơ màng, lại ngay cả mặt mũi Kiều Tử Tích và Lâm Thi đều không thấy rõ...
***********
Tri Tri sau khi từ nhà Lâm Thi, chỉ có một mình trên đường cái du đãng, cô không dám về nhà,cũng không thể về nhà, mẹ cô nếu như thấy bộ dáng hồn bay phách lạc của cô không chừng càng nhục nhã cô, mà hiện tại cô căn bản không chịu nổi nữa.
Cô nghĩ đến những lời của Mạnh Thiệu Đình tối hôm qua, đã cảm thấy như là mũi dao đâm ở trong tim mình, cô thế nào lại thanh thanh bạch bạch, nhưng ở trong mắt người khác lại là một kĩ nữ thấp hèn! Cô nghĩ đến những ánh mắt khinh bỉ cùng ghét bỏ, những lời nói không tốt, liền khống chế không được phát điên, muốn rống to hơn!
Cô Phó Tĩnh Tri cái gì cũng không làm! Cái gì cũng không làm!
Không biết đi bao lâu, chợt nghe trong túi truyền đến âm thanh leng keng,cô vô thức sờ di động, thấy một dãy số xa lạ, do dự một lúc vẫn là ấn nút nghe máy, đầu kia trầm mặc, Tri Tri bỗng nghe được tiếng hô hấp rõ ràng truyền đến, nàng bỗng nghĩ đến điều gì, giơ tay lên muốn cúp điện thoại, âm thanh Mạnh Thiệu Đình chợt vang lên, hơi gấp gáp một chút: "Tĩnh Tri, đừng tắt máy"
ps: Được rồi,nam nhân sống an nhàn sung sướng không biết thế nào là tình yêu, lại bắt đầu làm tiện nam