EDITER : Hà Nguyễn
Đêm giáng sinh nhất phẩm Tĩnh Hiên
"Tôi nói không muốn đến, anh lại cứ lôi tôi đến nơi này, ở đây thật ồn ào." Tri Tri vừa vào đến yên hơi có chút chột dạ, kì thực cô không muốn cùng Mạnh Thiệu Hiên xuất hiện.
"Em không đến tôi biết làm sao bây giờ, em xem, Thi Thi cũng có bạn trai đến cùng, mọi người đều có đôi có cặp, em muốn khiến tôi trở thành người cô đơn đáng thương a?" Mạnh Thiệu Hiên cầm tay cô giỗ giành, Tri Tri lúc này mới gật đầu đáp ứng, cô không trang điểm, vẫn mặc bộ đồ bình thường, chỉ khoác thêm áo khoác ngoài.
Tri Tri sống chết không muốn bị mọi người nhìn kĩ, Mạnh Thiệu Hiên đành phải dẫn cô đi lối cửa hông vào. Thế nhưng vẫn bị mấy ông chủ sắc bén nhìn thấy, liền chạy qua chào hỏi, Mạnh Thiệu Hiên mặt lạnh né tránh, dần dần mọi người cũng không hỏi han gì nữa.
Hai người bọn họ ngồi dưới khán đài, Kiều Tử Tích lên đọc diễn văn, tiết mục liên hoan Noel nhanh chóng bắt đầu. Bởi vì là yến hội tương đối quan trọng nên Tĩnh Hiên mới hơn mười vị lão tổng, trong đó có người của Mạnh gia.
Mạnh Thiệu Đình mang theo Thẩm Mạn Quân cũng xuất hiện, bởi vì họ vừa về nước nên ít người để ý đến thân phận của bọn họ, mỗi người chỉ khách khí chào hỏi rồi ai nấy ngồi vào chỗ của mình.
Mạnh Thiệu Đình tao nhã giúp Thẩm Mạn Quân cởi áo khoác ngoài, lập tức lộ ra lễ phục màu hồng cánh sen thuộc bộ sưu tập Đông Xuân mới nhất của Chanel. Khiến Mạn Quân giống như một đóa thủy tiên trong veo xinh đẹp động lòng người, những người xung quanh đều hâm mộ nhìn về phía cô, mãnh Thiếu Định giúp cô ngồi xuống, lại khiến xung quanh bàn tán xôn xao, có thể được nam nhân ưu tú như vậy chiếu cố, quả khiến người ta thực sự hâm mộ.
Mạnh Thiệu Hiên cùng Tri Tri cố gắng thật kín đáo ngồi ở vị trí khuất, mặc kệ nơi nào đó ồn ào náo nhiệt, bọn họ ăn ý đều không liếc mắt nhìn. Lúc Tri Tri nhìn lên sân khấu thì Mạnh Thiệu Hiên chăm chú bóc vỏ hạt cho cô, hắn cứ tỉ mỉ bỏ vỏ rồi cho hạt vào lòng bàn tay đưa đến trước mặt Tri Tri, Tri Tri cứ ăn, hắn cứ tiếp tục bóc hạt, hai người không nói gì nhưng có một sự ấm áp lan tràn trong lòng họ.
Bên phía Mạnh Thiệu Đình ồn ào cũng không khiến bọn họ chú ý, Tri Tri cảm thấy hài lòng về chỗ ngồi của mình, nhìn hắn và cười thật tươi. Tiết mục thứ hai là độc tấu đàn dương cầm của một cô gái nhỏ, toàn trường vỗ tay ủng hộ, khiến cô bé kì rất hưng phấn, Tri Tri lại ngây ngẩn cả người, giai điệu thật là duyên dáng, cô cũng đã từng có thể đàn hay như thế, nhưng cũng đã năm năm không có đụng chạm, thỉnh thoảng trong giấc mơ, cô thấy mình ngồi trước dương cầm ngón tay bay lượn trên những phím đàn, nhưng tỉnh lại chỉ là một căn phòng trống thê lương đầy ánh trăng.
Tri Tri còn đang mải suy nghĩ sâu xa , không ngờ người giới thiệu chương trình nói một câu làm cho cô đột nhiên thức tỉnh!
"Kế tiếp là tiết mục độc tấu đàn dương cầm của Tống Tri Tri tiểu thư". Tiếng nói vừa xong người dẫn chương trình còn sợ mình nói sai, thế nào lại là hai người cùng độc tấu dương cầm liền, mà bản nhạc cũng giống nhau a?
Lý Nhã đắc ý cười, cô ta cố ý an bài như vậy, chính là muốn nhìn Tri Tri xấu mặt. Phải nói rằng tiết mục vừa rồi rất hay, còn Tống Tri Tri chỉ là tình cờ dẫn một lần, cũng chỉ có thua chị kém em mà xấu mặt.
"Tri Tri, có báo tiết mục? Không đúng a..." Mạnh Thiệu Hiên cũng vẻ mặt mờ mịt, mà Tri Tri hai tay chậm rãi ôm mặt, không khí trong phòng trở nên mù mịt, cảm giác sau lưng cô ra đầy mồ hôi, cô biết mình bị người thiết kế, thế nhưng nhìn cây đàn dương cầm trên khán đài đẹp diễm lệ dụ hoặc, làm cho cô khống chế không được muốn đi thử một lần.
Đã quyết định bắt đầu cuộc sống mới , tại sao lại con mẹ nó muốn buông tha mà lại cho chính mình lại yêu nhất dương cầm?
Tri Tri chậm rãi đứng lên, Mạnh Thiệu Hiên cả kinh cũng đứng lên, "Tri Tri, em đừng sợ, chúng ta không đi, xem ai dám làm khó dễ em!"
Thanh âm của hắn đến cuối cùng cao lên, Tri Tri cuống quýt ngăn hắn lại: "Kiều thiếu gia..." cô nhẹ nhàng lắc đầu, ý bảo hắn nhỏ giọng, mà giờ khắc này, trong đám người đã có nho nhỏ gây rối, tất cả mọi người ở hướng bên này đều nhìn sang, Mạnh Thiệu Đình cùng Thẩm Mạn Quân cũng hiếu kì hướng bên này nhìn, chỉ là Mạnh Thiệu Hiên đã che nửa người Tri Tri, Mạnh Thiệu Đình chỉ nhìn thấy một người con gái cúi thấp đầu lộ ra cằm nhỏ xinh xắn. Đáy lòng Mạnh Thiệu Đình hơi giật giật, vẻ đẹp tinh xảo mềm mại ấy...giống như đã từng quen biết.
"Tôi muốn lên!" Tri Tri ngẩng đầu lên, đôi mắt tản ra ánh sáng như ngọc mà lại miên man mê người, trên mới lại tản ra một nụ cười: "Anh không biết, tôi là yếu nhất dương cầm, tới năm năm không có chạm qua, nằm mơ cũng muốn!" Cô nghịch ngón tay, "chỉ cần cho tôi một phút đồng hồ, không, nửa phút, cũng sẽ so với cô bé kia đàn thật tốt".
Phải biết rằng, cô vừa nghe đã hiểu, cô bé kia đủ dẫn lưu loát nhưng chỉ là kĩ xảo thuần thục mà thôi, từ khúc trung đến cao trào nàng thực sự chưa hiểu được thấu đáo.
Mạnh Thiệu Hiên giật mình thận trọng nhìn cô, thấy cô cả người bỗng nhiên lấy lại thần thái, lại như vậy sắc sợ chói mắt, hắn không khỏi có chút thất thần, sau một lát, đáy lòng lại chậm rãi mọc lên cô đơn cũng tự ti, cô như vậy lại ưu tú! Mà hắn thì khác gì tượng gỗ, cứ cho rằng cô chỉ là một nữ nhân bình thường.
Hắn không biết tiếng Anh, không có lấy một văn bằng trong tay, trong mắt ba cùng trưởng bốii hắn chỉ là người thô tục và không biết lễ nghi, căn bản không có khí chất của thiếu gia nhà giàu có , thậm chí hắn cũng là một người ăn nhờ ở đậu, càng không được coi trọng, giống như một đứa con riêng.
Thế nhưng còn cô, tốt nghiệp đại học danh tiếng , ưu nhã mà lại đầy bụng chữ, ngoại trừ tiếng Anh còn có thể nói được tiếng Pháp, hiện tại lại biết cô có thể đàn thật tốt dương cầm. Phó Tĩnh Tri giống như là mây bồng bềnh trên trời, mà hắn giống như trên mặt đất rỉ ra, hắn đột nhiên cảm giác được chính mình có chút không xứng với cô.
Mạnh Thịếu Hiên hít sâu một hơi, TMD, hắn hiện tại muốn những thứ này làm gì? Cô như vậy ưu tú, hắn nên vì cô mà cảm thấy kiêu ngạo, Mạnh Thiếu Hiện hắn là người thô tục nhưng người phụ nữ của hắn là tốt nhất thiên hạ, mang đi ra ngoài đều cảm thấy thật hãnh diện.
"Tri Tri, vậy chúng ta liền đi, tôi tin em". Mạnh Thiệu Hiên nắm bàn tay nhỏ bé của cô "đi, tôi và em cùng đi".
"Chờ một chút." Cô rút tay lại cởi áo khoác ngoài ra, bên trong là áo sơ mi,miễn cưỡng hợp với tình hình, cô giơ tay thả búi tóc trên đỉnh đầu đem tóc dài buông xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo không trang điểm lộ ra ý cười: "Được rồi."
Mạnh Thiệu Hiên nắm tay cô một đường đi về phía trước, toàn hội trường đều dồn ánh mắt về hai người bọn họ.
Mạnh Thiệu Đình cùng Thẩm Mạn Quân cũng không kìm hãm được nhìn sang, bọn họ cách nhau khá xa, chỉ nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn của người phụ nữ cũng Thiệu Hiên nắm tay nhau lên khán đài, bóng lưng của cô gái mười phần nhỏ bé. Nắm tay Mạnh Thiệu Đình không tự chủ được chậm rãi siết chặt, ánh mắt hận không thể nhìn thấu lưng của cô gái, rơi vào trên mặt của cô.
"Này, người mà Thiệu Hiên thích chính là Tống tiểu thư này đi, thoạt nhìn rất nhỏ nhắn xinh xắn, nhu nhược đâu, Thiệu Hiên cũng tốt thật, bảo hộ cô ấy rất tốt". Mạn Quân nhẹ nhàng cầm tay Mạnh Thiệu Đình, chỉ chỉ bóng hình đưa lưng về phía bọn họ, nhẹ giọng nói.
Mạnh Thiệu Đình từ chối cho ý kiến, chỉ là cúi đầu ư một tiếng, đôi con ngươi lộ vẻ lo lắng nhưng lại hướng ánh mắt lợi hại nhìn về phía đối phương.
Cái kia, Tống Tri Tri hình như nói gì với người chủ trì trên đài, mà Mạnh Thiệu Hiên từ đầu đến cuối đều nắm chặt tay cô, thỉnh thoảng có âm thanh ầm ĩ, hắn sẽ ra mặt, ánh mắt lạnh lùng nhìn quanh hội trường, dần dần huyên náo cũng dừng, mọi người cũng muốn yên tĩnh chờ xem, người phụ nữ mà Tam thiếu sủng, rốt cuộc có năng lực gì.
Tri Tri thay đổi tiết mục, cô chỉ là không muốn liên lụy đến người vô tội, cô bé kia đàn không tồi, nhưng nếu so với cô thì không phải là đối thủ, người thường nghe cũng biết sự sắp xếp này là có ý xấu, cô bé kia không có đắc tội gì với cô thì tội gì cô phải để cho người khác trong lòng thấy không thoải mái.
"Rất xin lỗi mọi người, bởi vì nhân viên công tác sơ sẩy, sắp xếp tiết mục trùng lặp, sau đây Tống Tri Tri tiểu thư biểu diễn, nàng sẽ đem đến cho mọi người khúc nhạc được nghe nhiều nhất của Beethoven".
"Số phận hòa âm"!
Người chủ trì vừa mới dứt lời, toàn hội trường đã vỗ tay nhiệt liệt, đương nhiên tiếng vỗ tay này hơn nửa là để cho Tam thiếu nghe.
Tri Tri cảm thấy tim đập có chút nhanh hơn, lòng bàn tay có chút ẩm ướt, Mạnh Thiệu Hiên thấy cô khẩn trương, ở bên nàng lại gọi "Tri Tri"!
Tri Tri đáp một tiếng xoay người lại, trên đài ánh sáng ngược dị thường, trái với sự xa hoa của sân khấu kia là nàng, dưới ánh sáng rực rỡ tranh nhau tỏa sáng ấy, dung nhan thanh nhã của nàng lại rất nổi bật.
Người đơn giản, sạch sẽ như vậy, trên mặt nàng không có một lớp trang điểm, nhưng lại mày thanh, mắt đẹp, sóng mắt động lòng người, đôi môi có chút ý cười nhợt nhạt giành cho nam nhân đối diện, cô giơ tay vén sợi tóc mai, sự tương phản trắng đen nổi bật, làm cho tâm trí Mạnh Thiệu Đình trong nháy mắt trở nên hỗn loạn.
Hắn thoáng cái đứng lên, cách mấy hàng chỗ ngồi, cách nhiều người như vậy, cách năm năm đằng đẵng, hắn nhìn thấy cô, lại vào hoàn cảnh mà hắn không ngờ tới.
Mạn Quân nhìn mấy lần, mới nhận ra người đó là Phó tĩnh Tri, hệ thống sưởi hơi trong hội trường rất lớn, mà trong nháy mắt chân tay cô trở nên lạnh lẽo, ánh mắt nhìn về phía Mạnh Thiệu Đình, lại thấy hắn hơi nhếch môi, đôi con ngươi đen thẫm không đồng tình nhìn chằm chằm vào Phó Tĩnh Tri, cô nhìn hắn lâu như vậy nhưng hắn cũng không phát hiện ra.
"Không phải sợ, em đàn có tốt hay không, tôi nghe đều cảm thấy tốt như nhau, em chỉ cần nghĩ là đàn cho một mình tôi nghe". Mạnh Thiệu Hiên nhẹ nhàng sờ lên mái tóc của nàng, nhưng lại phải cúi gập cả lưng, hắn cao to cùng thân thể áp gần, toàn hội trường có chút tiếng vang, Mạnh Thiệu Hiên cũng ngoảnh mặt làm ngơ.
"Tri Tri, em có lẽ không bao giờ biết, trong mắt tôi em có bao nhiêu hoàn mỹ, hãy tin vào chính mình."
Môi của hắn nhẹ nhàng rơi vào trán cô, đôi con ngươi màu hổ phách mê người tràn đầy thâm tình "Đi Thôi Tri Tri".