EDITER : Hà Nguyễn
Mạnh Thiệu Hiên sớm đã bị hành động của cô làm cho tan chảy, hắn ngơ ngác nhìn cô: "Đau"
Tri Tri thở dài đem tay hắn đặt vào trong chăn ấm áp, hàng mi run rẩy cúi đầu mở miệng: " Vậy anh nằm dịch vào đi nhưng không được động tay chân, chúng ta hảo hảo nằm trò chuyện".
Bởi vì trên người mặc áo ngủ dầy nên Tri Tri cũng thẳng thắn nói, cô dịch người vào phía bên trong rồi quay lưng về phía hắn, gương mặt đỏ bừng. Mạnh Thiệu Hiên vui mừng, vén chăn rồi nằm sát vào cô, nơi chóp mũi ngửi được mùi hương riêng thuộc về cô, mà tóc cô lành lạnh, đen mềm như nước, nhẹ nhàng phủ đầy trên gối, nàng đưa lưng về phía hắn, thân thể mảnh khảnh nhưng nhìn rõ đường cong, Mạnh Thiếu Hiên rất muốn ôm lấy cô, nhưng sợ cô tức giận nên chỉ dám nằm bất động ở đó.
Một lát sau hắn nhẹ nhàng động chân, hướng cô sát lại thêm một chút, Tri Tri nhắm mắt giả bộ ngủ nên cũng không để ý. Mạnh Thiệu Hiên đánh bạo định đưa tay đặt lên người cô, khi cánh tay đang chuẩn bị đặt xuống, nàng bỗng dưng xoay người lại, mái tóc dài lướt qua mặt hắn, mà đời con người đến lại mở to nhìn hắn, khác thường, sạch sẽ mà lại tràn ngập ngây thơ chất phác.
Trong con người tâm tình của nàng Mạnh Thiệu Hiên cảm thấy mình thật xấu xa, hắn đưa mắt đi nơi khác không dám nhìn cô.
Tri Tri nhìn bộ dạng của hắn đáy lòng nổi lên sự mềm mại, nàng nhẹ nhàng cúi xuống, bờ môi ấm áp liền dịu dàng dán lên trán của hắn, thân thể nhỏ bé của nàng cơ hồ lại rúc vào trong ngực của hắn, không hề có vì dục vọng, Mạnh Thiệu Hiên nghe được giọng nàng nỉ non: "Kiều Tử Tích, cảm ơn anh, cảm ơn anh đã cho tôi một cuộc sống mới".
Cô yên tĩnh ôm hắn, mà hắn cũng nhẹ nhàng ôm cô, hô hấp của hai người đều đều cuốn một chỗ, sinh sôi thật nhiều ấm áp. Mạnh Thiệu Hiên muốn cứ như vậy vĩnh viễn ôm cô, thế nhưng đành phải buông ra vì nước mắt của cô đã chảy ướt ngực áo hắn.