Vũ Nghê đứng lên đưa lưng về phía bạn tốt , che môi đỏ mọng , run run bả vai
Trời ạ , hắn mà không điêu luyện ư !? Cô thực sự muốn cười phá lên , Dạ dày của cô gần như rút lại
Quan Tĩnh vùi mặt vào trong gối hồi lâu , phát ra thanh âm gầm thét , mới đem mặt lộ ra ngoài Vũ Nghê , cậu hãy thành thật đi , nói cho tớ biết , lúc trước chồng cậu đòi hỏi nhiều nhất là mấy lần trong một buổi tối ?!
Không nhớ rõ ! Vũ Nghê nhanh chóng qua loa , cô thật không có ‘hào phóng’ như Quan Tĩnh , có thể đem chuyện này mở miệng nói ra
Gạt người , sao lại không nhớ chứ ?! Loại chuyện như vậy đối với phụ nữ mà nói , chính là khắc cốt ghi tâm , đến chết cũng sẽ không quên ! Cô luôn luôn hiếu kỳ về chuyện Vũ Nghê , đối mặt với nam nhân ưu tú như Tưởng Vũ Hàng , vì sao cô ấy lại không động lòng đây
Trừ phi trong lòng cô ấy vẫn còn nhớ đến chồng trước
Nói một chút đi mà , thật hiếm khi người tình của tớ đi vắng nên chúng ta mới có cơ hội tụ họp như vầy Dù sao cũng là ký giả , cho nên Quan Tĩnh hay có tật xấu này , không truy hỏi kỹ càng sự việc , cô sẽ không cam lòng , không cam lòng thì lại không cách nào ngủ được ! (Chết cười với cái tính Quan Tĩnh Vũ Nghê ngơ ngẩn không rõ chuyện gì ——