Cô hít mũi một cái, nhưng do trong phòng không khí quá lạnh, cho dù cô có hít nữa, ó dòng nước mũi lanh lẽo vẫn chảy xuống.
Lý Sấm đau lòng đưa cho cô mấy chiếc khăn giấy! Hơn nữa nàng còn có bảy bạn tốt và một vị vua rất yêu nàng!
Cô nhận lấy khăn giấy lau nước mũi. Cô lau mãi lau mãi đến khi cái chóp mũi xinh xắn của mình đỏ bừng lên. Đúng vậy, cho nên dù người bạn nhỏ Bạch Tuyết kia lo lắng vì có một bà mẹ kế ác độc thì tôi vẫn cảm thấy nàng thật may mắn! Khi cô đã lau khô nước mắt, giọng của cô đã bình tĩnh lại nhiều: Khi ở vườn trẻ tôi không hiểu cái gì gọi là sinh nhật, rốt cuộc chẳng qua chỉ là nghe thấy bạn bè nói, hôm nay là sinh nhật tớ, ngày hôm qua mẹ tớ mua cho tớ quần áo mới ... Khi tôi còn nhỏ, trong nhận thức của mình, sinh nhật với tôi hoàn toàn rất xa lạ, chỉ biết là sinh nhật hình như sẽ rất vui vẻ, nhưng tôi cũng biết là tôi không thể có ngày sinh nhật! Cho đến khi lớn hơn một chút, thời gian ba bốn năm học ŧıểυ học, rốt cuộc tôi đã hiểu rõ, tôi bắt đầu khát vọng, nhưng tất cả chỉ đổi được sự thất vọng ...
Mặc dù Jerry đối xử với cô rất tốt, nhưng lại quên mất chuyện sinh nhật này!
Sau này khi đã đi làm, Vũ Nghê cũng tặng quà sinh nhật cho cô, hai người cũng tụ tập một chút. Nhưng được tổ chức sinh nhật ở trong căn nhà gỗ nhỏ, ăn bánh gato, ăn đồ ăn vặt, vẫn là mơ ước trong lòng cô!
Lý Sấm thật sự là người rất quân tử, đối xử với Quan Tĩnh cũng cực kỳ tốt! Anh không nhân lúc Quan Tĩnh đang cực kỳ xúc động để đưa ra yêu cầu muốn qua lại với cô! Bởi vì với anh, tình yêu chân chính không phải là sự cảm động, mà phải là sự rung động!
Anh vỗ vỗ vào bả vai cô, dùng giọng điệu pha trò để che dấu sự thương cảm: Em đừng khóc nữa, nơi này lạnh như thế, em mà khóc nhất định mặt sẽ bị đông cứng lại đấy! Còn nữa, tôi mang chiếc bánh gato này vào trong xe cho em ăn nhé, được không?
Cô gật đầu một cái, cảm động đến rơi lệ!
Anh vừa buộc lại hộp bánh gato, vừa than phiền: Thật đúng là... sinh nhật của em nếu là vào mùa Hạ có phải là tốt hơn không, trời lạnh như thế này ... “Phù”, muốn lãng mạn cũng phải chịu, ông trời cũng không chịu phối hợp giùm nữa...
Ha ha ... cô bị anh chọc cho bật cười thành tiếng!
Anh cong môi lên, kéo tay cô chạy ra ngoài! Lý Sấm còn chuẩn bị một quà tặng khác nữa, nhưng quả thật, anh không thích cách lợi dụng lúc cô đang cảm động mà muốn cô đón nhận mình, vì vậy anh mạnh mẽ cương quyết giữ lại món quà tặng ấy!
Trong lòng Quan Tĩnh lặng lẽ cảm ơn Lý Sấm, cám ơn anh đã giúp cô hoàn thành tâm nguyện này.
Sau ngày sinh nhật cũng vừa vặn đến lượt Quan Tĩnh nghỉ ngơi. Cô chấp thuận cùng anh đi tham gia buổi gặp mặt với bạn bè. Anh bảo đảm tuyệt đối sẽ không để cho người khác lầm tưởng cô là bạn gái của anh, anh chỉ muốn để cho cô quen biết với lớp trẻ nhiều hơn nữa!
Muốn thay đổi trạng thái cuộc sống, cũng muốn quên Tưởng Vũ Hàng, cho nên cô nhận lời với Lý Sấm!
Ăn mặc chỉnh tề cô ngồi trên ghế salon chờ Lý Sấm nhấn chuông cửa!
Sau đó đúng lúc sắp đến thời gian đã hẹn , Lý Sấm chợt gọi điện thoại tới.
A lô, em đã chuẩn bị xong rồi! Bây giờ cô đã hoàn toàn coi Lý Sấm như anh trai! Anh mau đến đi! Lúc này cô cực kỳ hăng hái thích thú!
Xin lỗi, hôm nay anh không đi được rồi! Giọng của Lý Sấm ở bên kia điện thoại rất nặng nề, không vui vẻ chút nào!
Sao vậy? Quan Tĩnh lo lắng hỏi. Đã xảy ra chuyện gì sao?
Sợ rằng anh không thể ở lại MBS được nữa rồi... Đột nhiên Lý Sấm nói. Anh cũng không biết vì sao, anh vừa nhận được thông báo!
Anh đừng vội, có lẽ chuyện này là một sự hiểu lầm thôi! Thông báo gửi theo đường công văn sao? Lòng Quan Tĩnh rơi bộp một cái, mãi sau mới mở miệng hỏi lại !
Lý Sấm luôn nhiệt tình đối với công việc tin tức thời sự cũng như rất có năng lực ở nhiều mặt khác, điều này mọi người đều quá rõ ràng. Nhất định là do Tưởng Vũ Hàng, nhất định là do anh ta!
Trong lòng Quan Tĩnh nghĩ mà thấy giận dữ!
Vẫn chưa có! Lý Sấm thở dài một cái. Tĩnh Tĩnh, hôm nay anh xin lỗi!
Không sao đâu, vừa vặn hôm nay em cũng có chút việc, anh cứ ở nhà nghỉ ngơi một chút cho khỏe đi! Sau khi nói xong, Quan Tĩnh cúp điện thoại. Cô cũng không ngừng nghỉ, cầm chiếc ví da lên chuẩn bị đi ra ngoài! Khi cô vừa mới mở cửa phòng ra, cửa chống trộm lập tức cũng bị người khác nặng nề đẩy ra!
Tựa như bị một cơn lốc màu màu đen thổi bay đi, Quan Tĩnh bị người vừa đến thình lình đẩy ngã xuống đất!
Cơn lốc màu đen ập vào nhà!
Rầm...” Cánh cửa phòng đóng sập lại!
Nơi này không phải là nhà của anh, anh đi ra ngoài cho tôi! Quan Tĩnh từ trên sàn nhà bò dậy, chỉ ra cửa chính hét lên!
Tưởng Vũ Hàng hơi nheo mắt lại nhìn cô một cái, sau đó ngoảnh mặt làm ngơ đối với tiếng hét đầy giận dữ của cô. Anh lướt qua cô đi về phía ghế sa lon nơi phòng khách, tựa như đi vào nhà của mình vậy. Anh cởi bỏ áo khoác, thân thể cao lớn ngồi vào trong ghế sa lon, hai chân thoải mái gác lên trên mặt bàn trà!
Quan Tĩnh từ sàn nhà đứng lên, xông về phía anh, nổi giận đùng đùng hỏi. Là anh, có đúng hay không?