Quan Tĩnh giận đến phát run người, tại sao anh lại đối xử với cô ngông cuồng như vậy? Tôi không phải là loại phụ nữ đó, nếu như anh muốn tìm người an ủi, xin tìm người khác!
Ha ha, cô không phải là loại phụ nữ đó sao? Vậy cô là loại phụ nữ nào vậy? Nói tôi nghe một chút ...
Tút...tút...
Tay Quan Tĩnh run run cúp điện, nặng nề thở dốc dựa người trở lại trên ghế sa lon. Trong nháy mắt, nước mắt cô dâng lên chảy ngược vào trong tóc! Con người này tại sao có thể như vậy được chứ? Anh không cần cô nữa, nhưng vẫn muốn làm nhục cô!
Anh còn muốn hành hạ cô đến thế nào nữa mới coi như đủ đây!
E rằng người ở đầu dây bên kia rất không thoải mái khi điện thoại bị cúp ngang như vậy. Cho nên chuông điện thoại lại kêu vang giống như đòi mạng một lần nữa! Ngày trước Quan Tĩnh rất thích tiếng chuông điện thoại này, nhưng bây giờ cô nghe mà thấy giống như bị khủng bố vậy!
Màn hình điện thoại sáng lên, ánh lên gương mặt đau thương đẫm lệ của cô. Cô nhắm mắt lại tắt điện thoại!
******************************* phân chia tuyến ***************************
Cô như vậy là có ý gì? Hả? Tưởng Vũ Hàng kéo Quan Tĩnh vào một góc tối không người, nhỏ giọng chất vấn!
Quan Tĩnh ra sức giãy dụa, tức giận nhìn anh: Anh buông tôi ra, nếu không buông, tôi sẽ kêu lên đấy!
Kêu hả, nếu như cô dám gọi người đến, tôi sẽ nói cho mọi người biết ai mới là người đang quyến rũ tôi, muốn chủ động leo lên giường của tôi!
Đây là tầng trệt là nơi làm việc của trưởng đài, quả thực rất ít người lui tới chỗ này! Quan Tĩnh nhận được thông báo của chủ nhiệm phải đi tới tầng một, kết quả vừa ra khỏi thang máy, liền bị Tưởng Vũ Hàng bắt sống.
die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on
Rốt cuộc anh muốn thế nào? Không phải là đã chia tay rồi sao? Chẳng phải là anh bỏ rơi tôi rồi sao? Hiện tại rốt cuộc anh muốn làm gì nữa đây? Vì sao anh phải tàn nhẫn với cô như vậy, không thích cô, nhưng lại không muốn bỏ qua cho cô!
Tại sao tối hôm qua cô dám cắt điện thoại của tôi? Hả? Ngực Tưởng Vũ Hàng dính vào nơi sống lưng của cô, môi mỏng ghé vào vành tai nhạy cảm của cô, trong lời chất vấn lộ ra vẻ ngông cuồng mập mờ!
Phảng phất như Quan Tĩnh chính là vật sở hữu của anh vậy. Tất cả mọi hành động của cô đều bị anh nắm trong tay!
Ngực bị ép vào trên vách tường lạnh như băng, Quan Tĩnh không còn cách nào đành nói: Tôi mệt quá, ngủ thiếp đi!
Mệt ư? Hàng ngày vào lúc đó cô đều không ngủ, chỉ ngồi xem ti vi! Anh nói ra sự nghi ngờ, không muốn tin lý do của cô!
Không biết từ đâu, trong lòng cô lại dấy lên nỗi khổ sở ...
Không được ngủ hay sao, lượng công việc hàng ngày lớn như vậy, về đến nhà sao lại không thể không ngủ chứ? Ngày trước thời gian ấy cô không ngủ là vì cô đang đợi anh!
Sự trầm mặc của cô, làm cho Vũ Hàng nghĩ lung tung, mà nghĩ lung tung thì dẫn đến cáu tiết, tức giận lung tung.
Nói? Sao lại ngủ, có phải vì chơi đùa quá mức hay không? Anh gia tăng thêm lực bóp vào cổ tay cô!
Quan Tĩnh đau đến mức, cho dù đã cắn môi dưới, mà vẫn thoát ra tiếng rêи ɾỉ đau đớn: Buông tôi ra...
Đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân, có người đi về phía bên này!
Anh vẫn không chịu buông tôi ra sao? Nếu như bị Vũ Nghê biết thì anh không còn cơ hội nữa đâu! Quan Tĩnh tỉnh táo nhắc nhở anh. Có thể nói ra những lời này chính cô cũng rất đau khổ!
Tưởng Vũ Hàng dùng sức nắm lấy cô, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn vài giây sau, mới buông cô ra: Nói cho cô biết, cô đừng nghĩ muốn làm loạn, nếu như cô không nghe lời tôi, còn lui tới với người đàn ông khác, nhất định tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu! Quẳng lại một câu nói, anh vuốt vuốt lại chỗ nhăn trên áo, bình tĩnh đi ra khỏi góc, còn lên tiếng gọi đài trưởng Cao!
Quan Tĩnh mệt mỏi nhắm hai mắt lại, chìm vào trong nỗi khổ sở lớn hơn ...
Kết thúc công việc, Quan Tĩnh, vừa mới đi về phía xe của mình, chợt có một con gấu bông lớn xuất hiện ở trước mặt cô! Chủ biên Tĩnh, sinh nhật vui vẻ!
Quan Tĩnh há hốc miệng kinh ngạc, cô nhận con gấu bông: Cảm ơn, tôi rất thích!
Lý Sấm hai tay trống trơn, cực kỳ tự tin, tự mãn, anh cảm giác khá hài lòng với mình, nói: Dĩ nhiên, tôi biết thế nào em cũng sẽ thích mà, ha ha, sao nào, tôi nói vậy đủ để em hiểu rồi chứ ?
Quan Tĩnh cúi đầu ôm con gấu lông xù dễ thương, khéo léo không trả lời câu hỏi của anh.
Đưa cho tôi...” bàn tay của anh đưa ra trước, chìa về phía cô.
Cái gì? Cô thoáng ngẩng đầu, mờ mịt nhìn anh.
Chìa khóa xe ấy, hôm nay tôi sẽ lái xe của em, xe của tôi đã đưa đi bảo dưỡng rồi! Anh nói chuyện rất đương nhiên!
Này ... Phản ứng đầu tiên của Quan Tĩnh là muốn cự tuyệt. Nhưng lúc này lời cảnh cáo cuồng vọng của Tưởng Vũ Hàng chợt vọng về ở bên tai của cô, gợi lên ý định phản kháng của cô, tại sao cô lại phải nghe lời của anh? Anh càng không muốn cho cô làm cái gì, thì cô sẽ càng muốn làm cái đó!
Cô đặt chìa khóa xe có buộc quả táo đồ chơi lên tay anh!
Chíu...” Lý Sấm mở khóa xe. Lên xe nhanh đi, bên ngoài đang có một niềm vui chờ em đấy! Anh cười nói với cô, làm như cô đang chờ đợi niềm vui ấy không bằng!
Quan Tĩnh không biết làm sao đành phải lên xe!
Lý Sấm đạp chân ga, lập tức khởi động xe, dường như anh sợ cô giữa chừng lại bất chợt đổi ý, sẽ đạp anh xuống xe vậy...
Quan Tĩnh hoàn toàn không nghĩ tới, Lý Sấm lại bỏ ra rất nhiều tâm sức vì sinh nhật của mình như vậy!
Nơi này vốn là một sơn trang dùng làm nơi nghỉ dưỡng, bởi vì liên quan đến thời tiết trở lạnh nên nơi này tạm ngừng buôn bán!
Nhưng anh đã bố trí nơi này thành một nơi khá náo nhiệt, ấm áp. Trên cành cây, các dây đèn ngũ sắc trang trí được quấn vòng quanh sáng lấp lánh! Bên trong ngôi nhà gỗ nhỏ cũng tràn ngập ánh đèn đủ màu rực rỡ, đồ trong phòng rất đơn giản, chỉ kê một chiếc bàn dài, trên mặt bàn trải chiếc khăn màu trắng đặt một chiếc bánh gato lớn và một đống đồ ăn vặt!
Lý Sấm đốt cây nến sinh nhật, sau đó kéo cô đi về chiếc bánh gato lớn vừa hát bài “Chúc mừng sinh nhật bằng tiếng Trung.
Khi tiếng hát kết thúc, bọn họ cũng vừa vặn đi tới bên cạnh chiếc bánh sinh nhật: Công chúa nhỏ xinh đẹp, xin mời người hãy ước nguyện đi!
Nước mắt ngập tràn trong đôi mắt của Quan Tĩnh. Ánh sáng chiếu vào những giọt lệ càng làm lộ ra vẻ đẹp bi thương động lòng người! Cô để hai tay lên trước ngực tạo thành hình chữ thập, từ từ nhắm hai mắt lại, chân thành ước nguyện...
Cầu cho người bạn ở bên cạnh cô cũng sẽ được vui vẻ, hạnh phúc!
Đối với bản thân mình, cô đã không còn mong đợi gì nữa rồi!
Dưới sự thúc giục của Lý Sấm, cô thổi một hơi tắt hết tất cả các cây nến!
Quan Tĩnh cắt một miếng bánh gato, đưa cho Lý Sấm. Đây là loại bánh mà tôi thích nhất, bánh gato vị dâu tây!
Ha ha, em thích là tốt rồi! Lý Sấm nhận lấy đĩa bánh, hạnh phúc ăn đồ ăn mà cô đưa cho! Trong lúc nói chuyện, hơi thở từ miệng phả ra cũng trở thành luồng khói trắng nhàn nhạt, có thể thấy nơi này hơi lạnh!
Quan Tĩnh cũng ăn một miếng bánh, khi vị dâu tây nhàn nhạt lan tỏa khắp trong miệng, chóp mũi của cô chợt thấy chua xót! Qua làn nước mắt, cô nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ngoài đó ánh đèn sáng lạn, rực rỡ lung linh. Cô thu ánh mắt nhìn lại vào bên trong căn phòng được trang trí cực kỳ giống như trong truyện cổ tích kia!
Một chiếc bàn gỗ đặt trên nền nhà lát gạch đỏ, trong góc đặt một thùng gỗ nhỏ! Một chiếc bánh gato và một đống đồ ăn vặt!
Cô hít hít mũi một cái, nhìn chằm chằm vào đĩa bánh gato: Hôm nay, cám ơn anh đã giúp tôi thực hiện mơ ước thật trẻ con này, cám ơn anh!
Đây là nguyện ước của cô đã viết ra tiện tay kẹp vào tập hồ sơ, nhất định là anh đã đọc được tờ giấy đó rồi! Đôi môi cô thoáng run run, trong sự yên lặng, cô khẽ kể lại chuyện xưa: Lúc tôi còn nhỏ, mẹ cũng không quan tâm gì đến tôi, bà luôn bận rộn rất nhiều việc, luôn khóa cửa nhốt tôi ở trong phòng. Mỗi khi đêm về, tôi đều cầm cuốn truyện cổ tích để đọc rồi dần dần ngủ thiếp đi! Tôi rất mong mình có thể biến thành Bạch Tuyết, không phải bởi vì Bạch Tuyết là một nàng công chúa xinh đẹp, mà vì công chúa Bạch Tuyết luôn gặp rất nhiều may mắn. Mặc dù nàng có một bà mẹ kế ác độc luôn muốn làm hại nàng, nhưng nàng vẫn có thể bình an vô sự, hóa nguy thành an...