"Chị gái, eo thật bé nha, xem ra tối hôm qua hắn là rất mệt? Mông đau như vậy, không phải là có nguyên nhân sao! Hừ"
Tần Tiêu ghét bỏ kéo tay anh ra
"Tên nhóc nhà em thì biết cái gì, lại động tay động chân chị sẽ đá cậu!"
"Chị gái không biết tốt xấu em rất thích nha!" Lục Phong lạnh nhạt liếc mắt nhìn động tác bọn họ, đem thiết kế bản thảo còn lại cho cô
" Bên hông thêm chút sức nữa sẽ tốt hơn rất nhiều, bả vai cắt đến rộng thùng thình"
"Ách" Vẻ mặt Tần Tiêu giật mình, con ngươi yêu diễm lóe hưng phấn
"Suy nghĩ giống chị như vậy, có phải Lục Phong là con giun trong bụng chị không?"
"Ai, chị gái thật bất công, hắn là giun đũa vậy em là cái gì? Chẵng lẽ là ruột chị?"
Tần Tiêu đá chân anh, Nguyên Bác ăn đau hít hà một hơi, lùi lại đằng sau hai bước.
Không đợi anh đứng thẳng, Lục Phong cũng cho anh một chân, cảnh cáo nói.
"Nên hoàn thành công việc, đừng con mẹ nó cợt nhả"
Anh ủy khuất phiết miệng nói
"ŧıểυ Phong Phong, cậu đừng hành hung tôi, đừng tưởng lớn hơn so với tôi thì dám động tay động chân!"
Tần Tiêu khom lưng tiếp tục xem bản thiết kế, Hoan Nhi cầm áo khoác lại phủ lên cơ thể cô, bám vào bên tai cô nhỏ giọng nói
"Chị Tần, chị vẫn nên chú ý hai nam sinh kia một chút, dạy hư học sinh là không tốt"
"Chị thích làm bẩn sinh viên thuần khiết nha" Hoan Nhi không dám nói, nhưng diện mạo của cô lúc này, tuyệt đối như sát thủ.
Tần Tiêu sửa chữa bản thiết kế, lòng tràn đầy kiêu ngạo giơ giơ tóc dài lên, kế tiếp chính là làm ra lễ phục dạ hội , nhất định để ở tủ kính sáng mắt.
"Ai Hoan Nhi, em giúp chị coi cửa hàng, chị muốn đi đến thị trường bán sỉ mua một ít vải dệt, trong tiệm không có""Tốt tốt, chị Tần" Cô ngồi xổm trên mặt đất sửa sang lại hàng hóa, cũng không ngẩng đầu lên nói đồng ý.
Nguyên Bác dùng tư thế đùa nghịch vỗ đồ người mẫu, ăn mặc một thân tây trang trắng, ái muội hôn gió
"Về sớm một chút nha, chị Tần"
Sau đó lại bị Lục Phong đạp một chân.
Tần Tiêu mặc áo gió màu nâu rồi đóng hết cúc áo, dáng người cao gầy có thể nhìn thấy hai chân dài non mịn, đôi tay để ở túi, dẫm lên giày cao gót bước đi với tư thế ưu nhã. Xung quanh tản ra một loại khí chất cao ngạo độc nhất.
Đang lúc cô mở cửa xe lại nhìn thấy ở cửa xe kẹp một tấm card nhỏ dùng để quảng cáo chỉ có chuỗi mười một số di động.
Tần Tiêu buồn bực. Ai lại không có nhân phẩm như vậy? Ở chỗ cô có cái số di động BYD? Sẽ không thực sự cho rằng BYD màu đỏ là phú bà đi?
Cô tự giễu cươi, tùy tiện nhét dãy số điện thoại vào túi, mở cửa lên xe.
Trong xe có cổ hàn khí, mùa thu mà âm lãnh như muốn đòi mạng, mở cửa trừ ướt ra, cô bỗng nhiên sửng sốt, ngón tay dừng lại.
Từ từ.
Đợi chút đợi chút!
Vừa rồi cô đâu có ấn chìa khóa mở cửa xe, vậy tại sao cửa xe lại mở ra? Cô rõ ràng nhớ rõ mình đã khóa cửa xe rồi mà?
Có người đã cạy cửa xe của cô ra?
Đang trong lúc suy nghĩ có phải cái tên bệnh nhân ưng thư nghèo khó cạy cửa xe cô ra trộm đồ vật hay không thì cổ đột nhiên bị thít chặt rồi kéo ra sau, cô hoảng sợ hít thở không thông ngẩng đầu há to miệng
"Ưm..."
Hung thế thế mà lại là chiếc khăn quàng cổ ô vuông màu vuông!
Không chờ cô kịp hồi thần, bên tai bất thình lình có khí nóng thổi lên, cắn tai mẫn cảm của cô, thanh âm hồn hậu hừ cười nhẹ
"Bảo bối lẳng lơ, cuối cùng thì ông đây cũng bắt được em!"
Thanh âm này phá lệ quen thuộc là người bạn trai cũ cô mới chia tay ba tháng trước, sau một tháng chia tay hắn khủng bố di động cô không có ngày nào yên bình, hắn uy hiếp, quấy rối nói sẽ tung ảnh giường chiếu bọn họ, mỗi ngày không để cô yên. Tên này có khuynh hướng bệnh tâm thần, mỗi lần nói chia tay đều cầm dao dọa cô, toàn thân Tần Tiêu đổ mồ hôi lạnh, không rảnh lo bị khăn quàng cổ làm cho hít thở không thông, dùng hết toàn lực tránh thoát, muốn mở cửa xuống xe thoát đi ác mộng này.