"Thật thô lỗ"
Anh không thể không phun ra những lời bẩn thỉu từ miệng mìn.
Tần Tiếu ngủ không được thoải mái, lật người rêи ɾỉ, thuốc mỡ vừa bôi lên mông cọ vào giường, sắc mặt anh tối sầm lại, bị cô ôm vào trong áo choàng tắm.
Ánh mắt của Tư Trì An lại không ở trên khuôn mặt cô ngược lại xem đầu gối cô.Sương đến rối tung rối mù, khi tắm chạm vào nước, làn da trắng nõn trở nên nhăn dúm đã trầy da.
Hắn giơ tay sờ lên, phát hiện xương cốt có chút kì quái. Như thế nào lại nghiêm trọng vậy? Trước mặt hắn nhiều lắm cũng chỉ quỳ xuống thôi mà, mỗi ngày quỳ cũng không nên thành như vậy, cô tại sao lại bị vậy?
Sáng sớm tinh mơ đến mở cửa hàng cho nhân viên đến làm, đột nhiên thấy cửa không khóa, đẩy cửa ra, đột nhiên cả người máu dâng trào
Tần Tiêu chống lên bàn, đỡ lấy eo, vẻ mặt khó có thể mở miệng, thần sắc đau đớn yêu mị, ngẩng đầu lên thoải mái hít sâu phun ra một ngụm, tóc dài rũ ở trước không trung, cả người mặc áo bó sát liền váy, dáng người với âm thanh này làm một nữ nhân viên nhất thời kêu lên mãi mới hoàn hồn, đột nhiên phát giác thứ gì trong lỗ mũi chảy ra, vội vàng che lại, quay đầu đi xem, đóng cửa chính kéo rèm cửa lên.
Nghe được thanh âm này, Tần Tiêu quay đầu nhìn lại
"Hoan Nhi hôm nay đến sớm vậy, tại sao lại chảy máu mũi? Thời tiết gần đây nóng quá sao?"
0Đôi tay cô ấy che lại mũi dậm chân
"Tần tỷ, sao dáng người chị có thể bốc hỏa như vậy, chị định câu dẫn em sao?"
Tần Tiêu bừng tỉnh cười một tiếng, không những không thu liễm, còn ở trước mặt cô đùa nghịch làm ra tư thế phong tao, bóp eo liếʍ liếʍ khóe miệng tỏ ra sức hút
"Nhớ rõ uống nhiều trà hoa cúc hạ nhiệt"
Máu mũi Hoan Nhi ngày càng nhiều, cả khuôn mặt hồng lên, cúi đầu chạy chậm đi vào phòng vệ sinh. Chờ cô ấy ngăn cho máu không chảy ra, lấy giấy vệ sinh bịt lỗ mũi, thấy ngồi trước bàn sửa chữa phương án thiết kế, Hoan Nhi đi qua lặng lẽ hỏi
"Tần tỷ, dạo gần đây chị giảm béo sao, thật là gầy thấy cả xương luôn"
Cô bĩu môi nhướng mày :" đang giảm béo"
Ánh mắt Hoan Nhi sáng lên đầy mong chờ
"Chị dạy em giảm cân được không, em cũng muốn gầy da bọc xương, làm ơn làm ơn Tần Tỷ"
Tần Tiêu nâng lên đầu, dùng bút chì chống cằm, suy nghĩ một lát.
“làʍ t̠ìиɦ đi.”
“…”
Hoan Nhi che lại mũi, vẫy vẫy tay tiêu sái cười chạy lấy người
"Em chưa nói, độc thân từ trong bụng mẹ không nên giảm béo"
Thiết kế đồ còn chưa xong, mông liền đau không chịu nổi, một bên xoa một bên đứng dậy, hít hà một hơi, cong vòng eo thong thả đi.
Vừa mới mở cửa chính, hai người mẫu nam đã đi làm vừa nhìn thấy cô, cả hai ăn ý tức khắc dừng bước chân lại.
“A chị Tần, chị Tần, chị Tần!” Hoan nhi vội vàng đứng lên, dùng thân thể mình che đậy thân thể của cô, chỉ vào hai người mẫu nam rống to “Không được xem không được xem, hai tên sắc lang nhắm mắt lại!”
Cả hai người xấu hổ quay đầu đi, dùng tay che đậy đôi mắt, đóng cửa lại.
Tần Tiêu gian nan đứng lên ai u một tiếng
“Đau chết mất, mông đau quá.”
Ba người bất giác đỏ mặt, Hoan Nhi mặt đỏ như cà chua
“Cái gì sắc lang?” Tần Tiêu quay đầu nhìn thoáng qua bọn họ.
"Tới thật đúng lúc, em trai lại đây, xem bản nháp của thiết kế này như thế nào, ánh mắt của hai người so với Hoan Nhi tốt hơn nhiều"
Đôi tay Lục Phong để ở trong túi quần thể ȶᏂασ, đi qua, cầm lấy bản thiết kế nhìn thoáng qua, nhưng trọng tâm không để vào bản thiết kế này
" Đau mông thì nên đi đến bệnh viện, không nên ngồi trên ghế thời gian dài như vậy"
“Không biết lớn nhỏ, kêu chị mau” Tần Tiêu chống cánh tay trên vai anh, vóc dáng 1 mét 8 đối với cô có chút miễn cưỡng, vẫn giả bộ khí thế cao ngạo rồi bóp eo.
Nguyên Bác cười tủm tỉm thò đầu xem bản thiết kế, một tay khác không thành thật ôm vòng eo non mịn của cô, khen nói.