Từ ngày được cô ruột mang đến ở cùng, Biên Nhiên đã biết ŧıểυ nha đầu này có một loại cố chấp kỳ lạ.
Ban ngày thì luôn lảng tránh, lén lút quan sát hắn, vừa thấy hắn đến gần là muốn chạy.
Thế mà đêm xuống, lại giấu mọi người, một mình nuôi hắn, run run dâng cả cơ thể mềm mại kia cho hắn hút lấy, vừa run rẩy sợ hãi vừa ngập tràn kɧoáı ©ảʍ.
Rõ ràng sung sướиɠ đến sắp nổ tung, cô vẫn cố nén lại, không dám buông thả.
Ban ngày thì dùng dao rạch tay, đêm đến lại đưa vết thương đẫm máu cho hắn, như dỗ dành, như năn nỉ.
Hắn kéo băng gạc ra. Vết thương chưa hề được xử lý cẩn thận, mép đã ửng đỏ, mơ hồ có dấu hiệu nhiễm trùng. Mùi máu tươi ập vào mũi, ngọt đến tận xương tủy, khiến cổ họng hắn trượt lên xuống, đói khát dâng tràn.
Nhưng cuối cùng, hắn vẫn ép mình nuốt xuống cơn thèm khát, bình tĩnh sát trùng rồi băng bó lại cho cô, đặt cánh tay gầy yếu sang một bên.
Ngẩng đầu nhìn, gương mặt cô trong giấc ngủ hơi nhíu mày, trông không yên ổn. Tay vẫn che ngực, mà chiếc áo ngủ mới thay đã loang thêm hai vệt ướt. Tối nay không cho hắn ăn, chẳng mấy chốc lại căng tức, quả nhiên là trướng sữa.
Hắn khẽ vén áo cô, để lộ làn da trắng nõn, hai bầu ngực phập phồng đỏ ửng. Đầu ngực đã cứng ngắc, không khí vừa chạm vào liền run lên, rồi ngay trước mắt hắn, một giọt sữa trắng ngà lại lăn ra.
Thật đáng thương.
Nhưng cũng phải thôi – chẳng phải là kiệt tác của hắn sao?
Mi mắt hắn khẽ rũ, khóe môi bất giác cong nhẹ.
Không sao, dù cô có bướng bỉnh đến đâu, cuối cùng cũng phải cho hắn ăn.
Lần đầu tiên cô dâng ngực, hắn nhìn rõ cơ thể cô run rẩy, ngón tay căng chặt đến trắng bệch. Hắn biết lúc đó chỉ cần mình cắn rách da thịt cô, cô sẽ lập tức chém bay đầu hắn, nhưng sau đó thế nào cũng lại ôm lấy hắn mà khóc thảm. Ngoan ngoãn, cẩn thận, nhưng tận trong xương lại lộ rõ sự mềm yếu khiến hắn thấy vừa đáng thương, vừa buồn cười.
Nửa người dưới căng cứng đến sắp nổ tung, vậy mà hắn vẫn còn có thể mỉm cười, cúi xuống, ngậm lấy nụ hoa bé bỏng vẫn còn ngang nhiên nhô ra trước ngực cô, đồng thời đưa tay nắm lấy bên kia.
Lồng ngực cô khẽ run lên, hắn lập tức nhận ra: ŧıểυ nha đầu này nhạy cảm đến mức chỉ cần chạm vào đã run lẩy bẩy, mỗi lần bị hắn mυ"ŧ lấy đều gắng gượng chịu đựng, nhưng thân thể lại phản ứng rất thành thật.
Ban đầu hắn tưởng cô vì sợ hãi, nhưng khi ánh mắt lướt qua cổ và vành tai đã ửng hồng, đôi chân lại vô thức kẹp chặt lấy đùi hắn, thân thể mềm mại áp sát, chỉ cần hắn hơi dùng sức hút, cô liền khẽ co giật run rẩy. Rõ ràng, đây không phải sợ… mà là kɧoáı ©ảʍ ập tới.
Hắn không dám để mình quá đắm chìm, mỗi lần sắp chịu không nổi liền dừng lại, chưa bao giờ hưởng thụ cho thỏa.
Vị sữa ngọt ấm nóng lan xuống tận tạng phủ, xoa dịu cơn đói khát cắn xé trong lòng.
Trong mơ, Kỷ Tri khe khẽ rên một tiếng, mơ hồ gọi:
“Anh… đừng…”
Mấy đêm nay cô cũng từng nói mớ như vậy, lúc ngủ say luôn ngoan ngoãn gọi “anh”, sau đó còn thì thầm một câu rất nhỏ. Lần này, hắn nghe rõ ràng:
“… để em tự làm.”
Biên Nhiên khẽ nhướng mày, trong mắt thoáng qua một tia ý vị, khóe môi cong thành nụ cười mơ hồ. Hắn cắn lấy nụ hoa, mυ"ŧ mạnh một ngụm sữa rồi mới kề môi áp sát đôi môi mềm của cô.
Hương sữa hòa cùng hương vị ngọt ngào riêng của cô, đầu lưỡi hắn trượt qua hàm trên, ép đôi môi mềm ngoan ngoãn hé rộng, rồi đưa dòng sữa thơm ngậy ấy chảy trọn vào miệng cô.
Biên Nhiên sớm phát hiện đầu lưỡi cô cũng vô cùng mẫn cảm, chỉ cần chạm nhẹ liền né tránh theo bản năng, cả người run rẩy như sợ ngứa.
Đôi chân cô chẳng biết từ lúc nào đã kẹp chặt lại. Hắn ngồi dậy, tách hai đầu gối cô ra, kéo cả quần trong lẫn quần ngoài xuống.
Nơi thầm kín hồng phấn giữa hai chân hoàn toàn phơi bày trước mắt hắn—ướt đẫm, dịch trong suốt tràn ra từng đợt từ miệng huyệt nhỏ đang mấp máy.
Cánh môi đỏ thẫm khẽ khép mở theo nhịp thở, như đang thầm thì mời gọi. Đôi mắt đen láy của Biên Nhiên tối lại, chăm chú nhìn không rời.
Hạ thân hắn căng phồng đến mức gân xanh nổi bật, dươиɠ ѵậŧ rạo rực gào thét chỉ muốn lập tức tiến vào. Nhưng khi quy đầu vừa chạm tới cửa huyệt, sự chênh lệch kích thước quá rõ ràng khiến chính hắn cũng phải dừng lại.