Kỷ Tri khuỵu xuống, vùi mặt vào đầu gối, thở dài một hơi nặng nề.
Người đàn ông này, trước kia rõ ràng là một đấng anh hùng… sao lại chết đi như thế này?
“Bỏ đi, trước hết phải nghĩ cách chữa cái tật kén ăn của anh đã.”
---
Ở một nơi khác, Văn Định lại một lần nữa xem màn hình di động. Tin nhắn gửi cho Kỷ Tri đã hơn hai tiếng mà vẫn chẳng có hồi đáp.
Anh có chút lo lắng, nhưng công việc dồn dập, không thể trì hoãn thêm. Báo cáo về sự việc ở ngôi làng hoang đã được trình lên, hiện cả tầng lớp lãnh đạo trong căn cứ đang rối như tơ vò. Đội của anh thì gấp rút kiểm tra lại toàn bộ nhật ký xuất nhập thành gần đây.
Mấy tháng nay, các căn cứ vẫn thường xuyên giao lưu, trao đổi, lại có không ít người sống sót tìm đến nương nhờ. Dù quy mô thành C chỉ tương đương một huyện, nhưng lượng người ra vào thực sự không hề nhỏ.
Có lẽ thấy sắc mặt anh quá căng thẳng, Đào Đào rụt rè bước đến, giọng nhỏ nhẹ an ủi:
“Anh Văn, em nghĩ rồi… căn cứ mình có nhiều thiên tuyển giả lợi hại như vậy, lại còn phát hiện dấu hiệu sớm, sẽ không thảm như ba năm trước bị tam hình zombie diệt thành đâu. Chúng ta không cần tự dọa mình.”
Văn Định liếc cô, ngạc nhiên:
“Cô bây giờ không sợ nữa sao?”
“Sợ chứ ạ. Nhưng mà, thấy năng lực của chị Kỷ rồi, em lại yên tâm. Khoảng cách xa như thế mà chị ấy có thể trong chớp mắt đưa cả người lẫn xe về nơi an toàn, thật sự quá lợi hại. Em đang tính tìm cơ hội thân thiết với chị ấy, lỡ có chuyện thật thì ôm đùi chị Kỷ mà chạy!”
Văn Định bị chặn họng, không biết nên khen cô lạc quan hay trách cô nông nổi. Mới gặp có một lần đã “chị Kỷ” thân thiết như vậy rồi.
“Được rồi, tôi biết rồi.”
Thảm kịch tam hình zombie nuốt trọn cả thành trước đây, ngoài sức mạnh quái vật của chúng, còn vì căn cứ lúc đó hoàn toàn không có phòng bị, chẳng hề cảnh giác. Giờ đây, họ ít ra đã nắm được manh mối, lại chủ động liên hệ các căn cứ khác cầu viện, nên kể cả có biến, cũng đã có sự chuẩn bị.
Đào Đào chớp mắt nhìn anh:
“Nhưng mà, anh Văn, anh bây giờ trông đáng sợ quá… Anh đang lo cho chị Kỷ đúng không?”
Văn Định im lặng.
Thấy anh không phủ nhận, cô ríu rít tiếp:
“Lúc về hôm nay, em thấy sắc mặt chị Kỷ không tốt lắm, có phải do dùng dị năng quá độ không? Hay là… để em đi thăm chị ấy giúp anh? Vừa hay nhân tiện tạo cơ hội gần gũi… Anh Văn, chị ấy thích ăn gì, thích ngọt hay mặn, hay là—”
Văn Định nghe mà đầu đau nhức, nhưng đã quen với sự lắm lời của cô, nên đành mặc kệ, để suy nghĩ của mình trôi về nơi khác.
Anh thừa nhận, mình rất thích Kỷ Tri. Từ lúc nghe phó trưởng Tần bóng gió nhắc đến, lòng anh đã ngầm vui mừng.
Cuối cùng, ngay khi bầu không khí căng thẳng dần lắng lại—
“Tôi tìm được rồi!”
Tiếng hét phấn khích của Triệu ŧıểυ Thành lập tức cắt ngang dòng suy nghĩ của mọi người.
“Có một người khả nghi! Anh ta vào căn cứ chín ngày trước, nhưng từ hôm sau đã không còn bất kỳ hoạt động chi tiêu nào. Thông tin liên lạc cũng không kết nối được, người quen cũng nói chẳng thấy anh ta đâu. Thời gian trùng khớp hoàn toàn.”
Mọi người lập tức tập trung lại.
Triệu ŧıểυ Thành hít sâu, nói tiếp:
“Lần cuối cùng anh ta xuất hiện… là ở nhà đấu giá. Thân phận: một tay săn hàng của nhà đấu giá. Mục đích—”
Ánh mắt anh lóe lên:
“—Là—đưa hàng!”
Trong bóng tối, bên tai vang lên từng nhịp thở đều đặn. Biên Nhiên chậm rãi mở mắt.
Nếu Kỷ Tri lúc này vẫn còn thức, cô nhất định sẽ phát hiện đôi mắt vốn nhạt xám của hắn khẽ chuyển sắc, từng chút một trở nên thâm trầm, cuối cùng trở về màu đen quen thuộc mà cô vẫn nhớ.
Hắn chớp mắt, rồi lặng lẽ ngồi dậy. Nghiêng đầu nhìn sang, chỉ thấy Kỷ Tri đang ngủ say, khuôn mặt vùi sâu vào gối, cả người mệt mỏi rũ xuống. Có lẽ ngực vẫn còn sưng đau vì bị hắn hút quá nhiều, nên dù ngủ rồi, tay cô vẫn theo bản năng ôm chặt lấy ngực như đang che chở.
Ánh mắt hắn rơi xuống cánh tay cô để lộ ra ngoài. Trên đó chỉ quấn vội một vòng băng vải đơn giản, thấm ra vệt đỏ thẫm. Trong bóng đêm, mùi hương ngọt ngào dìu dịu lan ra, kí©ɧ ŧɧí©ɧ từng dây thần kinh.
Đó là vết thương do chính cô tự rạch ra tối nay. Cô tự nhốt mình trong phòng tắm suốt nửa buổi, nghĩ quẩn điều gì, hắn chỉ cần nhìn là đoán được.