Tô Bạch Cẩn điều chỉnh lại tâm trạng.
Đối với vấn đề bug trong không gian, cô chỉ có thể giữ thái độ bình thản.
Trước tiên cô cần cân nhắc liệu không gian này có bị người khác phát hiện không? Ngoài việc phải ẩn giấu thật kỹ, còn cần tránh để người khác dòm ngó.
Điều thứ hai cô cần nghĩ đến là bug này có bị hệ thống phát hiện và thu hồi không?
Ví dụ như khả năng hồi sinh sau khi chết của cô cũng đã từng bị hệ thống thu hồi rồi. Vậy thì không gian này, cũng có khả năng bị thu hồi bất cứ lúc nào.
Tô Bạch Cẩn chìm trong suy nghĩ.
Hoàn toàn không để ý rằng cô và Lục Kiệt đã đi đến trước khu nhà ký túc xá.
“Chị Cẩn, chị đang nghĩ gì vậy? Tới ký túc xá rồi kìa.” Lục Kiệt thấy Tô Bạch Cẩn cứ thất thần, trông như đang mang tâm sự nặng nề, không nhịn được đoán mò: “Chị không phải vẫn còn đang nghĩ chuyện ăn uống đấy chứ? Em nói rồi mà, em không sao đâu, chị đừng lo.”
Tô Bạch Cẩn hoàn hồn ngẩng đầu, nhìn Lục Kiệt muốn bật cười: “Không nghĩ đến chuyện ăn uống nữa, vào ký túc xá trước đã.”
“Ồ, được.” Lục Kiệt gãi đầu, cậu ta vẫn cảm thấy Tô Bạch Cẩn hơi kỳ lạ.
Hai người cùng đi đến cửa ký túc xá.
Ngay bên cạnh cổng lớn có một văn phòng nhỏ, giống như phòng trực quản lý ký túc, phía đối diện cổng có một ô cửa sổ mở. Một dì quản lý đang ngồi bất động bên trong.
“Chào chị, xin hỏi chúng em ở phòng nào vậy ạ?” Tô Bạch Cẩn bước tới hỏi trước.
Dì quản lý trong văn phòng cứng đờ xoay đầu lại, đôi mắt vẫn vô hồn, liếc nhìn Tô Bạch Cẩn và Lục Kiệt một cái, sau đó tiện tay ném ra hai chiếc chìa khóa: “Cầm lấy, làm mất thì không cấp lại đâu.”
Vừa dứt lời, bà ta lại trở về tư thế ban đầu, lẳng lặng ngồi bất động trong văn phòng.
Tô Bạch Cẩn và Lục Kiệt nhìn nhau một cái, mỗi người cầm lấy một chìa khóa.
“Phòng em là 302.” Lục Kiệt lên tiếng trước.
Tô Bạch Cẩn nhìn qua chìa khóa trong tay: “Của tôi là phòng 404.”
404… Nghe thôi đã thấy không lành rồi.
Lục Kiệt do dự lên tiếng: “Hay là… Chị đổi phòng với em nhé?”
Tô Bạch Cẩn ngẩng đầu nhìn cậu ta: “Sao, không sợ nữa à?”
Lục Kiệt lập tức làm ra vẻ đàn ông mạnh mẽ: “Em… Em sợ chứ. Nhưng em là con trai, sao có thể để con gái như chị ở phòng nguy hiểm được.”
“…”
Thật lòng mà nói, ở phòng 404 cũng không khiến Tô Bạch Cẩn sợ hãi, chỉ là dáng vẻ rõ ràng sợ mà vẫn cố gắng tỏ ra mạnh mẽ của Lục Kiệt khiến người ta vừa buồn cười vừa bất lực.
“Thôi được rồi, tòa dạy học ở tầng 4, phòng ở tầng 4, cũng không khác gì nhau. Tôi ở 404 cũng được.” Tô Bạch Cẩn nói với giọng an ủi.
“Thế thì tốt quá…” Lục Kiệt thở phào nhẹ nhõm.
Hai người vừa nói xong liền chuẩn bị đi vào ký túc xá.
Nhưng ngay lúc đó, đằng sau vang lên tiếng của Thời Vân và nam sinh tên Thẩm Dạ.
“Chậc, tôi nói cậu đừng đi theo tôi! Tôi với cậu là không thể, tuyệt đối không thể!” Thời Vân sải bước rất nhanh, muốn thoát khỏi Thẩm Dạ nhưng làm thế nào cũng không thoát được.
Thẩm Dạ vân vê mái tóc dài của mình, vẻ mặt tươi cười, không thèm để ý nói: “Không đâu, cậu không thể trốn khỏi tôi được.”
Đôi mắt Thời Vân lập tức trở nên lạnh lùng, gương mặt tuấn tú cũng toát ra vẻ lạnh lẽo, rõ ràng là đã mất kiên nhẫn.
Nhưng khi cậu phát hiện không xa phía trước, ngay trước cửa ký túc xá, lại là con nhóc Tô Bạch Cẩn kia, vẻ lạnh lẽo trên mặt liền tan đi vài phần.
Thời Vân nhanh chóng bước về phía Tô Bạch Cẩn.
Thẩm Dạ đi phía sau thấy vậy, trong đôi mắt âm trầm lóe lên một tia không vui, lộ ra bất thiện.
“Tô Bạch Cẩn!” Thời Vân gọi một tiếng.
Tô Bạch Cẩn và Lục Kiệt cùng quay lại nhìn.
Chỉ thấy Thời Vân và Thẩm Dạ một trước một sau đi về phía họ.
“Lại là hai tên chuyên tấu hài đây mà.” Lục Kiệt nghiêng đầu hỏi: “Mà chị Cẩn quen họ từ khi nào thế?”
Tô Bạch Cẩn nhìn Thời Vân đang tiến lại gần, bình thản nói: “Một người là lần đầu chơi trò chơi gặp được, năng lực rất khá.”
Còn người kia thì cô không quen.
Hơn nữa, cái người tên Thẩm Dạ kia, ánh mắt nhìn cô rất khó chịu, rõ ràng là xem cô như tình địch.
Nhưng cô thì chỉ là công cụ hình người mà thôi.