Ngày hôm sau, sáng sớm.
Hôm nay là ngày thứ mười hai trong trò chơi.
Người trên phố ngày càng đông, thành phố trở càng nên hỗn loạn hơn, cũng có càng thêm nhiều người bước ra khỏi nhà.
Vì không có thức ăn nước uống, mọi người muốn sống sót chỉ còn cách đến trung tâm thương mại, siêu thị để tìm kiếm những thứ có thể ăn và sử dụng.
Nhiều cửa hàng bên đường đã bị người ta đập vỡ, người dân trong thành phố điên cuồng bắt đầu xông vào cướp bóc.
Những người cướp được đồ, chưa mừng được vài phút thì đã bị người khác trộm mất hoặc cưỡng chế lấy đi.
Những kẻ lưu manh, tính cách xấu xa làm gì cũng điên cuồng, không chỉ phá hoại cửa tiệm, cướp thức ăn mà còn bắt đầu tự xưng vương.
Nhưng cái vương quốc này không tồn tại được vài giờ thì đã bị chính vết mụn đỏ đột nhiên nổi lên trên người làm cho sợ hãi khóc thét.
Toàn bộ thành phố ít nhất cũng có tới tám mươi phần trăm người đều có mụn đỏ trên cơ thể, hai mươi phần trăm còn lại chỉ là vấn đề thời gian.
Người lớn tuổi thì quỳ ngay giữa phố cầu xin Phật tổ phù hộ, còn đám thanh niên thì buông thả bản thân, dù sao cũng sắp chết rồi, liền đập phá trong thành, cướp bóc, thậm chí còn giết người!
Nhiều gia đình có trẻ nhỏ chỉ còn cách cướp đồ ăn rồi lại trốn về nhà, lặng lẽ chờ đợi bệnh phát.
Tuyệt vọng, bi thương, phẫn nộ, còn có oán hận, tất cả những cảm xúc tiêu cực tràn ngập khắp thành phố.
Còn nhóm Tô Bạch Cẩn thì chỉ lặng lẽ ở trong nhà, bình tĩnh trải qua ngày hôm đó.
…
Trong một hai ngày tiếp theo.
Số người mắc bệnh trong thành phố ngày càng nhiều, giây trước còn nói chuyện bình thường, giây sau đã bắt đầu sưng mặt, toàn thân mụn đỏ dần dần bắt đầu thối rữa.
Những chiếc râu đỏ mờ mờ ngọ nguậy dưới da, vài chiếc chân dài như đang cố gắng chui ra ngoài!
Theo từng đám ký sinh trùng chui ra khỏi cơ thể, trên đường phố cũng xuất hiện ngày càng nhiều côn trùng đỏ!
Chúng tràn ngập trên các con phố, đèn đường và những chiếc ô tô đậu bên đường, cả những cửa hàng và đồ vật bên trong cũng đầy ký sinh trùng.
Nhìn từ xa chỉ thấy một mảng đỏ rực, nhưng đến gần thì lại giống như vô số nốt sần chi chít, thật sự khiến người ta sởn cả da gà!
Người phụ nữ ngồi bên đường khóc nức nở, trong lòng còn ôm một đứa trẻ sáu bảy tuổi, nhưng gương mặt đứa trẻ đã sưng vù, đôi mắt cũng bắt đầu trở nên đờ đẫn.
“Báo bối… Nhìn mẹ đi… Con phải kiên trì nhé! Nhất định phải sống sót… sống sót nhé! Đừng rời khỏi mẹ…” Người phụ nữ ôm chặt đứa trẻ, đau khổ liên tục kêu la.
Đứa trẻ đưa tay ra, như muốn nắm lấy cái gì đó, nhưng ngay giây sau, cánh tay liền rũ xuống, toàn thân nhanh chóng mục rữa, từng đám côn trùng chen chúc bò ra!
Người phụ nữ khóc lóc thảm thiết, không chịu buông tay, vô số côn trùng bắt đầu gặm nhấm thân thể cô ấy, nuôi lớn bầy đàn của mình, ngày càng nhiều ký sinh trùng được sinh ra.
Trong khi đó, nhiều người cũng bắt đầu thối rữa mà chết, người thân bạn bè bên cạnh không ai không buồn bã.
Tại sao một thành phố đang êm đẹp lại trở thành như vậy!?
Một số người còn sống sót, trong nỗi sợ hãi, họ muốn phản kháng, muốn giết chết những ký sinh trùng này, thử nghiệm nhiều biện pháp, cuối cùng phát hiện lửa là thứ chúng sợ nhất.
Dù sao thì cũng không sống được!
Hầu hết mọi người đều phát điên, bọn họ bắt đầu phóng hỏa thiêu đốt ký sinh trùng!
Phần lớn người trong tay đều cầm đuốc tự chế, mang theo xăng hoặc dầu ăn, họ muốn thiêu rụi tất cả những thứ có thể cháy.
Từ từng cửa hàng, đến những chiếc xe bên đường, rồi cả từng căn phòng trong các tòa nhà.
Có những nơi là cửa tiệm họ thường hay lui tới, hay nhà hàng họ thích ăn, cũng có nơi từng là nơi đi làm.
Những nơi này, không có nơi nào không bị họ thiêu rụi!
Bị thiêu đốt… còn có những ký sinh trùng đáng chết đó!
Có người cứ khóc, có người khóc một hồi rồi lại cười.
Lửa bùng lên khắp nơi trong thành phố, thiêu rụi cả những kỷ niệm, còn cả quá khứ của họ.
Toàn thành phố chìm trong bầu không khí u ám của sự tuyệt vọng.
Những kẻ điên cuồng hơn, hễ thấy ai mặt mũi sưng phồng là lập tức châm lửa thiêu sống!
Tiếng la hét đau đớn sợ hãi, cùng với tiếng ồn ào hỗn loạn vang lên không ngừng.
…
Trong khu chung cư.
Phòng khách.
Tô Bạch Cẩn và Lục Kiệt lặng lẽ đứng trước cửa sổ, nhìn chằm chằm con phố hỗn loạn, một đám ký sinh trùng màu đỏ bắt đầu từ từ chiếm lĩnh thành phố này.
Còn có những đám cháy lớn khắp nơi, bốc lên những làn khói đen dày đặc, nơi có thể nhìn thấy, giữa các tòa nhà đều là ngọn lửa cháy rực.
Những người đó người thì chạy trốn, người thì chết, người thì phát điên, không ai có thể thoát khỏi số phận bi thảm.
Trò chơi còn một ngày nữa, mùi thuốc sát trùng trong phòng lại nồng hơn vài lần, nhưng vẫn có vài con ký sinh trùng muốn chui vào từ cửa sổ.
Đây chắc hẳn là những con ký sinh trùng đã tiến hóa.
Những con ký sinh trùng này đã không còn sợ mùi nước sát trùng nữa, nếu cứ tiếp tục như vậy, có thể không lâu nữa, nước sát trùng sẽ không còn tác dụng.