Tôi Trở Thành Bug Trong Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 72: Bệnh biến (34)

Trước Sau

break

Tô Bạch Cẩn và Lâm Vũ đã bắt đầu quay trở về theo con đường cũ.

Chiếc mô tô màu đen cực ngầu, lao vun vút trên đường.

Đường đi qua thỉnh thoảng có thể thấy sự hiện diện của ký sinh trùng, nhưng tốc độ của chiếc mô tô quá nhanh, chúng hoàn toàn không thể tiếp cận.

Tuy nhiên, ngay tại một khúc ngoặt phía trước, bỗng nhiên gặp một chiếc xe bọc thép quân sự!

Xe mô tô và xe bọc thép, cả hai bên nhanh chóng lướt qua nhau, cả hai đều không kịp nhìn rõ mặt đối phương.

Lâm Vũ muốn né tránh, cố tình tăng tốc, trong khi bên kia hoàn toàn không ngờ sẽ gặp người khác trên đường, thế là cả hai bên nhanh chóng tránh nhau.

Tô Bạch Cẩn nhận ra sự bất thường của Lâm Vũ, không vội vàng hỏi, chỉ chờ trở về sẽ hỏi lý do.

Khi về đến khu chung cư.

Trời đã tối, có lẽ khoảng sáu giờ tối.

Bởi vì thời gian về quá muộn, Lục Kiệt ở nhà lo lắng, luôn sợ họ xảy ra sự cố, dù cậu ta nhát gan, nhưng cũng không muốn ở nhà một mình.

"Lần sau ra ngoài em cũng đi, chết thì chết chung!" Lục Kiệt nhỏ giọng oán trách.

Tô Bạch Cẩn bất lực, "Chúng tôi sẽ không chết, mà có lẽ cũng không có cơ hội ra ngoài nữa.”

Lục Kiệt, “Dù sao tôi cũng phải đi cùng hai người, hai người đi đâu tôi đi đó.”

 

“Ồ, nhóc con.” Lâm Vũ đột nhiên cười nói.

Lục Kiệt tức thì mặt đỏ bừng, “Không phải! Tôi hai mươi rồi, là đàn ông, đâu có nhỏ nữa.”

Lời biện minh của Lục Kiệt lại khiến Lâm Vũ càng thấy buồn cười, Lục Kiệt vừa tức vừa chán nản.

Dù sao Lâm Vũ đã hai mươi sáu, lớn hơn Lục Kiệt hẳn sáu tuổi, áp lực tuổi tác thêm áp lực từ khí chất.

Trước mặt Lâm Vũ, Lục Kiệt chỉ có thể được coi là nhóc con.

Nhìn hai người này cãi nhau, tâm trạng cũng tốt hơn một chút.

Tô Bạch Cẩn nở một nụ cười nhẹ, gương mặt trắng trẻo, đôi mắt trong trẻo, lúc này thiếu đi vẻ lạnh lẽo, thêm vào vẻ đẹp của một thiếu nữ.

Dù cô là người trẻ tuổi nhất ở đây, nhưng sự bình tĩnh và lý trí của cô luôn khiến người khác bỏ qua tuổi tác của cô.

Buổi tối, xung quanh cực kỳ yên tĩnh.

Những cư dân dọn đi vào ban ngày khoảng một nửa, những người còn lại, hoặc là an ổn chờ chết, hoặc không có chỗ nào để đi.

Chỉ có một phần nhỏ người cảm thấy ra ngoài cũng chưa chắc sống sót, còn không bằng ở nhà, chờ người khác đến cứu.

Lục Kiệt vì lo lắng cả ngày giờ đã ôm mặt nạ phòng độc đi ngủ sớm.

Còn Lâm Vũ dường như biết Tô Bạch Cẩn có lời muốn hỏi anh ta nên ngồi yên lặng trên ghế sofa trong phòng khách.

 

“Cô Tô, mời ngồ.” Lâm Vũ mỉm cười lễ phép.

Tô Bạch Cẩn ngồi trên một bên ghế sofa, nghiêm túc nhìn Lâm Vũ, người đàn ông này trông có vẻ tao nhã nhưng tính cách lại như một nhà mạo hiểm, làm việc dứt khoát, quyết đoán, năng lực rất mạnh, nhưng lòng dạ cũng rất sâu.

Cô không vòng vo, trực tiếp hỏi, “Người trên xe ban ngày, có phải là người chơi không?”

“Ừ, đúng vậy.” Lâm Vũ mỉm cười đáp.

Cô hỏi, “Vậy tại sao phải trốn? Do bọn họ nguy hiểm? Hay là lý do khác?”

“Nguy hiểm.” Lâm Vũ trả lời thẳng thừng.

Tô Bạch Cẩn mím môi, “Tại sao? Anh có quen bọn họ?”

Lâm Vũ mỉm cười nhẹ, “Cô Tô, chắc có lẽ đây là lần thứ hai hoặc ba cô vào trò chơi đúng không?”

Tô Bạch Cẩn gật đầu, “Lần thứ hai.”

“Vậy cô Tô không biết cũng là điều bình thường.” Lâm Vũ từ từ giải thích, “Sau khi cô Tô hoàn thành trò chơi lần thứ ba, hệ thống sẽ cập nhật một bảng đen đỏ.

Bảng đen đỏ chính là những người lợi dụng lỗ hổng trò chơi, hoặc hoàn thành trò chơi bất hợp pháp, tức là giết người, phá hoại, làm ác… tất cả những người này sẽ xuất hiện trên bảng đen đỏ.

 

Những người trên xe mà chúng ta vừa gặp chính là những người chơi nằm trên bảng đen đỏ.”

Tô Bạch Cẩn hoàn toàn không biết, trong trò chơi này lại có chuyện như vậy, “Vậy những người chơi lên bảng sẽ có kết cục như thế nào?”

Lâm Vũ cười đáp, “Tất cả những ai có thể tiêu diệt người trên bảng đen đỏ, hệ thống sẽ trao thưởng tương ứng, còn rất phong phú.

Nhưng cá nhân tôi khuyên là nếu cô Tô gặp người trong danh sách đen đỏ, tốt nhất là nên tránh xa, đừng nghĩ đến phần thưởng mà hệ thống ban tặng.

Dù sao thì những người có thể lên danh sách đen đỏ đều có năng lực vượt trội, chắc chắn không phải là người đơn giản.

Vì vậy, những ai có ý định giết người trong danh sách đen đỏ, trừ khi họ có sự tự tin đặc biệt vào bản thân, nếu không chỉ là tự đưa mình vào chỗ chết mà thôi.

“Tôi hiểu rồi, cảm ơn.” Tô Bạch Cẩn nói cảm ơn.

Nghĩ đến những lời Lâm Vũ nói, cũng không liên quan gì đến cô, vì cô không phải là người chủ động gây rối, những việc như vậy, thường cô đều tránh xa rất xa.

Những điều cần nói cũng đã nói gần hết, Lâm Vũ đứng dậy mỉm cười nói, “Vậy cô Tô, chúc ngủ ngon.”

Tô Bạch Cẩn, “Ừ, chúc ngủ ngon.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc