Tôi Trở Thành Bug Trong Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 67: Bệnh biến (29)

Trước Sau

break

Đêm, trước khi đi ngủ. 

Ba người lại kiểm tra một lượt những chỗ có khe hở trong nhà, còn đổ nước sát khuẩn lên những khe hở đó. 

Sau khi làm xong những việc này, ba người mới yên tâm chuẩn bị nghỉ ngơi, chỉ là trong nhà toàn mùi nước sát khuẩn, thật sự khá khó ngửi. 

Sáng sớm, trời vừa sáng. 

Trong khu dân cư vang lên tiếng thét hoảng loạn, còn có tiếng khóc đứt quãng. 

Hôm nay là ngày thứ mười một trong trò chơi. 

Tô Bạch Cẩn đeo khẩu trang ngủ một đêm, kết quả vẫn bị mùi nước sát khuẩn làm mất ngủ. 

Sau khi mặc xong quần áo bước ra khỏi phòng, cô thấy trong phòng ăn, Lâm Vũ lại bắt đầu lôi hai quả trứng ký sinh trùng ra để kiểm tra.

Phòng ăn này gần như đã trở thành căn cứ thí nghiệm của Lâm Vũ. 

“Chào buổi sáng, cô Tô.” Lâm Vũ ngẩng đầu, lịch sự gật đầu chào. 

Tô Bạch Cẩn cũng khẽ gật đầu, “Chào buổi sáng…” 

Âm thanh mở cửa phòng vang lên, Lục Kiệt mang theo đôi mắt thâm quầng, vẻ mặt mệt mỏi đi ra, không nhịn được phàn nàn, “Ôi, cái nước sát khuẩn này hôi chết đi được, tôi không ngủ được chút nào…” 

Ai bảo không phải chứ. 

Tô Bạch Cẩn vẻ mặt bình thản ngồi xuống sofa, từng miếng từng miếng ăn bánh mì sữa lấy từ không gian. 

Lục Kiệt lại gần, “Chị Cẩn, tối qua chị ngủ ngon không?” 

“Không.” Tô Bạch Cẩn cắn ống hút, tùy tiện đáp một câu. 

“Thật là đáng thương.” Lục Kiệt lắc đầu tặc lưỡi, lại chỉ vào mình nói, “Cũng đáng thương giống như em vậy.” 

Tô Bạch Cẩn: “…” 

Sau đó Lục Kiệt lại tiến gần Lâm Vũ, “Này, anh bạn, cái này anh đã nghiên cứu một hai ngày rồi, có nghiên cứu ra cái gì không?” 

Lâm Vũ ngẩng đầu nhìn cậu ta một cái, khóe miệng nhếch lên, cười tươi nói, “Cậu có thể lại đây xem thử.” 

Nói xong liền dùng nhíp kẹp trứng côn trùng, đưa gần mặt Lục Kiệt. 

“Á, đừng mang lại đây!” Lục Kiệt hoảng sợ vội vàng lùi lại, khuôn mặt thanh tú đều là vẻ khó chịu. 

Lâm Vũ cười khẽ một tiếng, rồi tiếp tục cúi đầu nghiên cứu trứng côn trùng.

Lục Kiệt nín thở, vươn cổ nhìn thêm một cái, nhưng cũng không dám tiến lại gần. 

Sau khi đi lòng vòng trong nhà, Lục Kiệt lại quay về bên cửa sổ, hoặc là nhìn xuống khu dân cư bên dưới, hoặc là nhìn về trung tâm thương mại phía xa. 

“Hai người có nghe thấy không, trong khu dân cư hình như có rất nhiều người đang khóc?” Lục Kiệt vừa ăn bánh quy vừa hỏi.

“Ừm, có lẽ là những người đã ra ngoài hôm qua.” Lâm Vũ nói nhẹ nhàng.

“Những người ra ngoài hôm qua?” Lục Kiệt nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Vũ, hỏi, “Tại sao vậy? Rõ ràng họ đã cướp được rất nhiều đồ về, rõ ràng phải vui chứ.”

Lâm Vũ từ từ nhếch môi, “Hôm qua có nhiều người sống xuất hiện, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của ký sinh trùng, sau vài giờ tối qua, đám trứng ký sinh kia chắc cũng nở ra rồi, không khóc thì chẳng lẽ phải cười à?”

“À, cái này…” Lục Kiệt há miệng, nghĩ đến những con côn trùng kia chui vào cơ thể, rồi bắt đầu đẻ trứng, biến thành ký sinh trùng mới xuất hiện, chỉ nghĩ thôi đã thấy ghê tởm rồi.

Tô Bạch Cẩn uống xong sữa, đi đến phòng ăn nhìn chằm chằm vào trứng côn trùng trên bàn, hỏi, “Cái này, có phải đã lớn thêm một chút rồi không?”

“Ừm.” Lâm Vũ dùng kẹp lấy lên, lộ ra một chỗ có đường chỉ màu đỏ, nói, “Đã bắt đầu mọc chân rồi.”

Tô Bạch Cẩn thấy mà da đầu tê dại, cố gắng kiềm chế bước chân muốn lùi lại, hỏi, “Chúng… có phải lớn nhanh quá rồi không?”

“Nhanh gấp đôi trở lên, ước tính những trứng ký sinh này sau khi nở ra, thời gian sẽ càng ngắn hơn.” Lâm Vũ nói.

Tô Bạch Cẩn thầm nghĩ, nếu trứng côn trùng còn có thể tăng tốc độ nở, thì chẳng mấy chốc, cả thành phố này chẳng phải sẽ trở thành thiên hạ của lũ ký sinh trùng hay sao?

Tô Bạch Cẩn đang nghĩ ngợi, đột nhiên bên tai vang lên tiếng hét hoảng sợ của Lục Kiệt!

“À——! Tôi… chết tiệt!” Lục Kiệt hoảng hốt mặt mũi trắng bệch, vội vàng lùi lại.

Tô Bạch Cẩn và Lâm Vũ nhìn nhau, không rõ chuyện gì xảy ra?

Hai người lần theo ánh mắt của Lục Kiệt nhìn sang, liền phát hiện trên cửa sổ vậy mà lại có hai con sâu màu đỏ!

Không phải là ký sinh trùng sao!

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc