Một buổi sáng trôi qua.
Nhiều người đã nếm vị ngon ngọt, tùy ý lấy đồ trong cửa hàng không người mà về nhà, thật sự như miếng bánh rơi từ trên trời xuống.
Hơn nữa có nhiều người cùng lấy đồ, ngay cả khi có người truy cứu thì cũng lắm cũng bị chỉ phạt một ít tiền.
Một số người tham lam, sau khi tự mình lấy một lần, liền gọi người nhà mình cùng đi vào cửa hàng không người lấy đồ.
Trong chốc lát, đường phố lại trở nên nhộn nhịp.
Rất nhiều người đi ra từ khu chung cư, đi dạo siêu thị và cửa hàng, chỉ cần thấy thứ mình thích là lấy.
Đến chiều, số người đến lấy đồ ngày càng nhiều, ngược lại bắt đầu tranh giành nhau.
Chỉ cần thấy đồ là giành, cũng không quan tâm mình có cần hay không.
Nơi nghiêm trọng nhất chính là siêu thị tầng hầm và siêu thị nhỏ bên đường.
Nước uống, trà, gạo, dầu, muối, mì, đồ ăn vặt, rau củ quả, thực phẩm đóng gói và đóng hộp, chỉ cần có thể ăn được đều bị giành!
Một số người thậm chí còn mang xe đẩy trong siêu thị, cùng với đồ đã giành được về nhà.
Trên mặt mỗi người đều lộ vẻ vui mừng vì được hời, giành được chính là có lời!
Vào buổi chiều tối.
Bầu trời dần dần tối xuống, vì mất điện, trong thành phố không còn chút ánh sáng nào.
Niềm vui khi giành được đồ ban ngày cũng vì bóng tối bao trùm toàn thành phố mà hoàn toàn phai nhạt.
Toàn bộ công dân của thành phố đều bắt đầu lo lắng, dù sao từ trước đến nay bọn họ đều chưa từng gặp phải tình huống như thế này.
Toàn thành phố mất điện mất nước, hơn nữa sau khi xảy ra chuyện, không một ai tới quản lý.
Cuộc sống như vậy, con người có thể sống nổi sao?
Có người bắt đầu hoảng sợ, vài ngày trước còn có chính phủ ra thông báo nhắc nhở mọi người đừng ra ngoài và đeo khẩu trang, nhưng cả ngày hôm nay lại không có động tĩnh gì hết.
Điện thoại không có tín hiệu, ti vi cũng không xem được.
Họ cảm thấy như bản thân bị bỏ rơi.
Nếu còn tiếp tục không có ai quản lý, cho dù vượt qua được dịch bệnh, nhưng trong thành phố không có thức ăn và nước, thì họ phải sống thế nào?
Nghĩ đến vấn đề này, mọi người đều hoảng loạn!
…
Trong phòng khách.
Lục Kiệt một mực nằm sấp bên cửa sổ, xem náo nhiệt cả ngày, một lúc thì chê bai những người cướp đồ, không biết đi lấy đồ ăn, cướp quần áo túi xách thì có tác dụng gì?
Một hồi lại nhìn những người đẩy xe mua hàng, cướp được rất nhiều đô ăn, cảm thán rằng may mà trong không gian của cậu ta có đồ ăn, không cần phải đi cướp, chỉ là những người không có đồ ăn thật đáng thương.
Tô Bạch Cẩn nghĩ tới trong không gian của mình có một nửa là đồ ăn và nước, không biết có lấy nhiều quá không?
Nhưng chỉ một lúc sau lại gạt bỏ suy nghĩ đó.
Đây chỉ là thế giới trò chơi, cô cũng không phải thánh nhân, có thể đảm bảo bản thân sống sót mà không gây rắc rối cho người khác.
Cô đã cố gắng hết sức rồi.
Còn về phần Lâm Vũ, anh ta chăm chú nhìn hai quả trứng sâu, nghiên cứu cả ngày, thậm chí còn dùng máu của mình để nuôi dưỡng, không biết anh ta đang làm gì.
Tô Bạch Cẩn một mình buồn chán, bèn dùng chai cồn y tế từ từ đun sôi nước.
Dự định buổi tối ba người có thể ăn mì tôm, mặc dù không phải bữa tiệc lớn gì nhưng so với người khác thì ít nhất họ cũng có đồ ăn nóng để ăn.
Trời càng lúc càng tối.
Nhà nào có nến thì thắp lên, còn nhà nào không có nến thì đã đi nghỉ ngơi từ sớm.
Tô Bạch Cẩn lấy đèn pin trong không gian ra để trên bàn, chỉnh độ sáng ở mức thấp nhất, tránh cho quá nổi bật, thu hút sự chú ý của người khác.
Đun sôi nước mất một giờ, cuối cùng cũng có thể sử dụng, sau khi nấu mì xong, ba người ngồi quanh bàn.
“Chị Cẩn của em đúng là chu đáo! Trong tình cảnh mất nước, mất điện, mất gas như này mà vẫn lo được cho chúng ta ăn một bữa nóng hổi!” Lục Kiệt vừa húp mì xì xụp, vừa không ngần ngại khen ngợi.
“…” Tô Bạch Cẩn bất đắc dĩ, biểu cảm cũng có chút ngượng ngùng.
Lần đầu tiên có thể coi là khen, nhưng lần thứ hai, thứ ba thì sao? Cảm thấy… ừm, thật xấu hổ.
“Ăn mì của cậu đi.” Tô Bạch Cẩn cúi đầu, từng miếng từng miếng ăn mì, che giấu vẻ ngượng ngùng của mình.
Lâm Vũ thì cười khẽ một tiếng, cũng ăn mì, cảm thấy hai người trước mặt này thật thú vị.