Hiện giờ là khoảng một giờ sáng.
Tô Bạch Cẩn đi đưa thuốc xong, quay về phòng trực, trò chuyện với y tá Trương Mạnh một lúc, đại khái biết được một chút thông tin về bản thân.
Bệnh viện mà cô đang làm là bệnh viện Nhân dân số một thành phố Tề Hồng, không chỉ có kỹ thuật y tế tốt, mà trang thiết bị y tế cũng rất tiên tiến.
Tất nhiên, bệnh nhân đến khám và nằm viện cũng rất nhiều, dẫn đến khối lượng công việc lớn, nhân lực cũng không đủ.
Còn cô là một y tá thực tập vừa tốt nghiệp đại học, mới làm việc chưa đầy hai tháng đã được vào làm chính thức và sắp xếp trực ca đêm.
Khi biết được những tin tức này, Tô Bạch Cẩn càng thêm chắc chắn, chủ đề trò chơi là bệnh biến, manh mối nhất định sẽ nằm ở bệnh viện này.
Dù sao thì từ thân phận, địa điểm cho đến tên chủ đề, nhìn thế nào cũng thấy có liên quan đến bệnh tật.
Chẳng lẽ là cơ sở thí nghiệm?
Không phải là nguy hiểm đến từ các chất sinh hóa đấy chứ?
Tô Bạch Cẩn dẹp bỏ mọi suy nghĩ lộn xộn trong đầu, cô đứng dậy định đi dạo quanh bệnh viện, ban đêm bệnh viện vắng vẻ, cũng thuận tiện cho việc điều tra của cô.
Chỉ là cô đã bỏ qua một điểm.
Lúc này bệnh viện vắng vẻ, nhưng... cũng đồng nghĩa với việc thiếu đi hơi thở của con người.
Thêm vào đó, bệnh viện rất lớn mà chỗ nào cũng có cảm giác lạnh lẽo, thực sự khiến người ta cảm thấy hơi âm u và đáng sợ.
Tô Bạch Cẩn đi qua hành lang không một bóng người, cô tính đi thang máy xuống tầng một trước rồi đi bộ lên từng tầng, dựa theo kinh nghiệm từ lần trước, chắc chắn sẽ có manh mối.
Chỉ là khi cô đứng ở cửa thang máy, nghe thấy thang máy "tinh” tiếng, cánh cửa từ từ mở ra trước mặt, cô bỗng cảm thấy sợ hãi với cái hộp sắt nhỏ bé này.
Trong thang máy không có vấn đề gì đấy chứ?
Chắc là… không vấn đề gì đâu nhỉ?
Tô Bạch Cẩn cắn răng bước vào thang máy, vội vàng ấn nút xuống tầng một, sau đó cô đứng nép sang một bên, sợ rằng mình sẽ chắn đường ai đó.
Cô cũng lo sợ bốn góc của thang máy sẽ đột nhiên xuất hiện một "người" lạ.
May mắn là cuối cùng không có gì xảy ra.
Khi thang máy xuống đến tầng một, Tô Bạch Cẩn vội vàng bước ra, tâm trạng căng thẳng cũng phần nào được xoa dịu.
Rõ ràng chỉ mất có mười mấy giây nhưng cô lại có cảm giác như đã qua cả một thế kỷ, cô tự nhủ lát nữa leo cầu thang bộ là được.
Tầng một là một đại sảnh rộng rãi, có quầy lấy số, thanh toán, lấy thuốc.
Còn có mấy phòng kiểm tra cỡ lớn cũng ở tầng một.
Tô Bạch Cẩn đi một vòng, ngoài đại sảnh ra, hầu hết các phòng khám đều bị khóa, cô không thể điều tra được gì.
Câm lặng một lúc.
Cô chỉ có thể leo cầu thang bộ đi lên tầng hai của bệnh viện, nhưng tình trạng cũng y hệt như tầng một, ngoài một cái đại sảnh chỉ có ghế ngồi và phòng nghỉ, tất cả các phòng khám đều bị khóa.
Thôi được rồi, hãy tha thứ cho cô vì đây là lần đầu tiên, đã thế lại còn phải đi lang thang ở bệnh viện vào ban đêm.
Sau khi leo bốn tầng, cuối cùng cũng đến tầng năm, nơi Tô Bạch Cẩn làm việc, cũng có thể coi là khu tiếp nhận bệnh nhân nội trú tạm thời.
Bởi vì bệnh nhân trong bệnh viện quá nhiều, tòa nhà vốn là khu nội trú đã đầy ắp bệnh nhân, không còn cách nào khác chỉ có thể sắp xếp ở đây.
Tô Bạch Cẩn đi một vòng, không thu hoạch được gì, chỉ có thể quay lại phòng trực, mà trong phòng trực, y tá Trương Mạnh đã nằm gục trên bàn ngủ gật.
Cảm giác buồn ngủ muộn màng ập tới, Tô Bạch Cẩn mới để ý đến thời gian, đã là hai rưỡi sáng.
Mà cô phải làm việc đến tám giờ sáng mới tan ca.
Còn phải thức gần sáu tiếng nữa.
Nhưng cô không dám nghỉ ngơi, vì lúc nãy trò chuyện với Trương Mạnh, cô cũng đã nghe ngóng về lịch làm việc của cô tối nay.
Một tiếng nữa, cô còn phải đi qua mấy phòng bệnh, đo nhiệt độ cho bệnh nhân, chưa kể là còn phải thường xuyên quan sát tình trạng của vài bệnh nhân nặng.
Vì vậy, tối nay cô không thể nào làm biếng đi ngủ được.