Chương 21: Hòn đảo tuyệt mệnh (20)
Trời đã hoàn toàn tối.
Màn đêm bao phủ xuống hòn đảo hoang, gió biển thổi liên tục, những ngọn cây xung quanh cũng lắc lư không ngừng.
Tô Bạch Cẩn ngồi yên trên chiếc bè nổi, nói không căng thẳng là giả nhưng dù sao cũng đã trải qua cái chết vài lần, cũng không đến mức quá hoảng loạn.
Xung quanh càng ngày càng tối, mắt thấy sắp không còn nhìn thấy gì nữa thì lúc này lại vang lên tiếng của Thời Vân.
“Được rồi, chúng ta tới chỗ núi lửa bên kia.” Thời Vân ngồi dậy, trực tiếp lấy chiếc đèn cầm tay từ trong không gian ra.
Tô Bạch Cẩn ngạc nhiên: “Giờ này sao?”
Rõ ràng giờ này không thích hợp để di chuyển, hiện tại hoàn toàn không thể nhìn rõ mực nước biển đã dâng tới mức nào, hơn nữa sóng biển cũng ngày càng lớn.
Chiếc bè nổi bọn họ ngồi, từ hai mươi phút trước đã liên tục dao động, nếu họ di chuyển thì không biết được sẽ bị sóng biển đẩy đến đâu.
Thời Vân vẫy vẫy tay, lộ ra bảng hệ thống ở cổ tay: “Thời điểm này, những thứ đáng chết hay không đáng chết đều đã yên lặng lại rồi, không đi bây giờ, chẳng lẽ phải đợi cho sóng thần đến đè chết chúng ta?”
Tô Bạch Cẩn không phản ứng, mà nhìn vào cổ tay Thời Vân, dù chỉ vài giây nhưng cô vẫn thấy bảng nhiệm vụ của đối phương.
Nhiệm vụ giống như cô.
Chỉ có điều có thêm một thời hạn là mười lăm ngày, hơn nữa số lượng người chơi còn lại… Chỉ còn sáu người sống sót.
“Được rồi, đừng ngẩn người nữa.” Thời Vân lấy từ trong không gian ra một thanh trường đao, trực tiếp chặt đứt dây thừng buộc trên cành cây.
Chỉ thấy chiếc bè nổi bắt đầu trôi theo sóng biển.
Còn về phần phương hướng, trời quá tối, hoàn toàn không thể phân biệt được. Cho dù có đèn cầm tay nhưng ánh sáng vẫn quá yếu.
Tô Bạch Cẩn có chút không chắc chắn hỏi: “Sóng biển có đẩy chúng ta về phía núi lửa không?”
“Tôi còn hy vọng chúng ta sẽ được đẩy đến nơi khác đây, như vậy không phải là hoàn thành nhiệm vụ rồi sao?” Thời Vân chậm rãi trả lời.
Cũng đúng.
Dù sao thì nhiệm vụ chỉ nói rời khỏi hòn đảo, nếu sóng biển đẩy họ ra khỏi đảo thì không phải hoàn thành nhiệm vụ rồi sao?
Gió biển ban đêm càng lúc càng lớn, mà sóng biển rõ ràng cũng trở nên dữ dội hơn, cảm giác sóng sau cao hơn sóng trước.
Hai người ngồi trên chiếc bè mà có cảm giác như đang ngồi trên tàu lượn, nếu không nắm chắc sợi dây buộc xác quái vật thì chắc hai người đã bị sóng biển ném ra ngoài rồi.
Tô Bạch Cẩn dùng sức nắm chặt dây thừng, mượn chút ánh sáng yếu ớt, cố gắng nhìn xung quanh nhưng ngoài một mảng tối đen như mực ra thì không còn gì nữa.
Sau đó lại nhìn xuống dưới bè, nơi vừa đi qua, nước biển đã ngập toàn bộ khu rừng, chỉ để lộ ra ngọn cây chưa bị ngập.
Cũng may mà có ngọn cây cản lại, không đến mức để cho bè nổi của Tô Bạch Cẩn bị lật. Chỉ có điều cảm giác va chạm vào ngọn cây cũng chẳng dễ chịu gì cho cam.
Lại một hồi chờ đợi trong im lặng.
Nhưng chỉ khoảng hai mươi phút, chiếc bè đã va chạm vào một vật thể, rõ ràng là đã đến núi lửa.
So với tốc độ họ đến núi lửa vào buổi chiều thì đã nhanh hơn gần gấp đôi!
Thời Vân lại lấy ra một chiếc đèn pin từ trong không gian, bắt đầu chiếu sáng xung quanh, xem họ đã đến nơi nào rồi.
Tô Bạch Cẩn có chút tò mò, trong không gian của Thời Vân có những gì?
Sao cảm giác cái gì cũng có nhỉ?
“Đúng là may mắn, vừa khéo va phải đường lên núi, nhưng tốc độ nước biển dâng nhanh hơn tôi tưởng, đã lên đến nửa sườn núi rồi.” Thời Vân lấy chiếc đèn cầm tay trên thuyền, đưa cho Tô Bạch Cẩn: “Đèn này, tôi chỉ có hai cái, cái này cho cô.”
Tô Bạch Cẩn vội vàng nhận lấy đèn: “Cảm ơn.”
Trên gương mặt tuấn tú của Thời Vân hiện lên vẻ bất đắc dĩ, chớp mắt một cái, mỉm cười nói: “Chị gái nhỏ, chị có thể đừng động một chút là nói cảm ơn được không? Nghe cứ xa cách thế nào ấy…”
Tô Bạch Cẩn ngạc nhiên nhìn gương mặt như thiên thần của thiếu niên trước mắt, đôi mắt lấp lánh như sao, khóe mắt hơi cong lên, mang theo một chút vẻ quyến rũ, giống như hồ ly giả vờ vô tội nhưng lại toát ra cảm giác ranh mãnh.
Tô Bạch Cẩn chỉ ngẩn ra một giây, rồi lấy lại bình tĩnh, gật đầu đáp: “Ừ, được.”
Chỉ… vậy là hết.
Thời Vân cảm thấy có chút tẻ nhạt, người phụ nữ trước mắt này có phải phản ứng chậm không? Rõ ràng cậu còn muốn trêu chọc cô nữa mà.
“Thôi, chị cầm đèn đi theo tôi, chuẩn bị lên núi rồi.” Thời Vân lại khôi phục giọng điệu lười biếng.
“Ừ, được.” Tô Bạch Cẩn cầm đèn đáp lời.
Thời Vân: Tôi nghi ngờ cô ấy là một khúc gỗ…