Trong một viện thí nghiệm diện tích ba trăm mét vuông đặt hơn một trăm ống nghiệm cao cỡ con người, bên trên chất lỏng trong mỗi ống đều nổi lềnh bềnh chi cụt.
Mười mấy nhân viên thí nghiệm cầm máy vi tính ghi lại dữ liệu thí nghiệm của mỗi thuốc gen.
“Nhóm vật thí nghiệm gen đầu tiên gồm một trăm năm mươi người, thành công một người, thất bại một trăm bốn mươi chín người.” Nhân viên thí nghiệm gõ xong phần báo cáo thứ nhất, ngón tay khẽ run, trong con ngươi ánh lên tia điên cuồng.
Bọn họ thành công!
Trên giường thí nghiệm màu trắng, tay chân của thiếu nữ bị miếng da sắt cố định, cổ bị siết hằn hai vết máu, thân hình gầy gò vùng vẫy kịch liệt.
Nhân viên thí nghiệm mặc áo khoác dài màu xanh không để ý Thẩm Tầm giãy giụa, gắn sợi dây dữ liệu vào đầu cô, một chuỗi dữ liệu hiện ra trên màn hình.
Mười mấy người si mê nhìn dữ liệu liên tục nhảy ra.
“Tất cả dữ liệu thân thể của vật thí nghiệm đều bình thường, có thể tiến hành thí nghiệm giai đoạn hai.”
Hơn mười cặp mắt nhìn chăm chú một ông già ánh mắt điên cuồng cầm một ống thuốc màu trắng.
Ông ta cẩn thận đẩy không khí trong ống tiêm ra, đứng bên cạnh Thẩm Tầm như đang nhìn tác phẩm xuất sắc nhất của mình.
Thẩm Tầm không còn giãy giụa nữa, vì chỉ lãng phí sức lực.
Cô muốn nói vài điều, nhưng iệng bị mảnh vải bịt chặt không thể nói chuyện.
Cổ tay cô đau nhói, ông già kích động buông ống tiêm thuốc xuống.
Mười mấy người nét mặt phấn chấn mong đợi, đây là vật thí nghiệm gen còn sống duy nhất, nếu Thẩm Tầm vượt qua được đợt thí nghiệm thứ hai sẽ mang đến thay đổi về chất cho nghiên cứu của họ.
“Dữ liệu của vật thí nghiệm có dao động lạ, mau tiêm thuốc an thần, nhanh!”
Mấy người luống cuống tìm kiếm, hai ống thuốc an thần tiêm vào người Thẩm Tầm.
Mảnh vải quấn miệng đổi thành ống thở, trên miếng chụp miệng bám đầy sương mù trắng rồi nhanh chóng biến mất.
Thẩm Tầm chậm rãi khép mắt lại, may mà không đau như đã nghĩ.
"Thẩm Tầm, lần thứ ba rồi, bây giờ em ra ngoài kia đứng cho tôi, tan học đến văn phòng của tôi.”
Thẩm Tầm vẫn còn bần thần, cô đang mơ ư? Nhưng sao chân thực thế.
Một luồng gió lạnh thổi vào cửa sổ, trong không khí không có mùi hôi mà tràn ngập tươi mát của cây cối.
Thẩm Tầm đứng lên, bước ra khỏi phòng dưới ánh nhìn của bạn học.
Tòa nhà dạy học cao sáu tầng, trên hành lang thường có một, hai học sinh ôm tư liệu hoặc sách đi qua, gần như ai ngang qua người Thẩm Tầm cũng ngoái đầu nhìn.
Tòa nhà quen thuộc dạy học, khi cô đứng ngoài lớp còn nghe được tiếng giáo viên giảng bài từ trên lầu, vừa chân thật mà như mơ.