Hiện tại đứng trước mặt Cố Chi Châu, d*m thủy không chịu khống chế mà tràn ra khỏi ŧıểυ huyệt dính trên đũng qυầи ɭóŧ. Lần này tựa hồ so với hai lần trước còn nhiều hơn, Đào Nhuyễn có cảm giác nó thậm chí sắp tràn ra khỏi qυầи ɭóŧ...
Cô vậy mà lại làm trò ướt quần trước mặt Cố Chi Châu?
Nên làm cái gì bây giờ?
Đào Nhuyễn không khỏi kẹp chặt hai chân, mà Cố Chi Châu vào lúc này lại đột nhiên bất ngờ mà gọi một tiếng: "Đào Nhuyễn."
Đào Nhuyễn phảng phất muốn khóc, thanh âm càng trở nên không đúng: "Học trưởng, em..."
Làm sao bây giờ?
Không chỉ có d*m thủy trong ŧıểυ huyệt liên tục chảy, đến cả đầu v* của cô cũng không quá thích hợp.
Tưởng tượng đến nơi đó có khả năng bị Cố Chi Châu nhìn đến, đầu v* liền nhịn không được đứng thẳng lên, tuy rằng này áo ngủ rộng thùng thình, nhưng mà ngực cô lớn đó. đầu v* cứ như vậy ngạnh lên, có phải sẽ bị Cố Chi Châu nhìn thấy không?
Đào Nhuyễn hoảng loạn mà đưa tay che trước ngực. Ở lúc cô không biết nên làm cái gì cho phải, một kiện áo gió khoác ở trên người cô.
Là Cố Chi Châu cởi ra.
Cố Chi Châu nhìn Đào Nhuyễn, như cũ cười ôn nhu: "Em run như vậy, là lạnh sao?"
"Thực xin lỗi..." Đào Nhuyễn là thật sự cảm thấy có lỗi, chính cô cũng không biết mình tại sao lại như vậy.
"Có gì mà phải xin lỗi?" Cố Chi Châu giúp cô khoác áo xong liền thu tay lại, còn ôn hòa mà giúp Đào Nhuyễn tìm lý do: "Là anh không tốt, không nói trước với em mà tự ý đến đây, mới làm em phải vội vội vàng vàng chạy xuống."
"Không có không có," Đào Nhuyễn vội vàng lắc đầu, đỏ bừng mặt hỏi: "Kia... Học trưởng đến đây có chuyện gì sao?"
"Không có gì quan trọng," Cố Chi Châu săn sóc nói, "Sao tóc em lại ướt như vậy?"
Đào Nhuyễn tùy tiện tìm bừa một cái cớ: "Không cẩn thận đem nước đổ lên đầu."
Cố Chi Châu: "Vậy em đi về trước lau khô đi, một tiếng nữa anh sẽ quay lại tìm em."
Đào Nhuyễn gật đầu ngoan ngoãn nói: "Vâng."
Cố Chi Châu nhẹ nâng cằm ý bảo: "Trở về đi, anh nhìn em đi vào."
Đào Nhuyễn lại lần nữa gật đầu, nội tâm cũng lung tung nhảy loạn cả lên, lúc xoay người lại bỗng nhớ tới áo khoác trên người, bèn quay đi hỏi Cố Chi Châu: "Học trưởng, áo khoác của anh..."
Cố Chi Châu khóe môi cong lên, bộ dáng vẫn thanh tuấn ôn hòa như cũ: "Em trước cứ mặc, hôm nào trả lại anh sau."
Đào Nhuyễn tim đập càng hăng hơn. Một tay cô túm lấy mép áo, tay còn lại vẫy chào Cố Chi Châu.
"Vậy... Học trưởng, gặp lại sau."
Đào Nhuyễn nói xong muốn trở về, vừa mở cửa chính ra lại bị Cố Chi Châu gọi lại: "Từ từ, Đào Nhuyễn."
Đào Nhuyễn quay người lại, phát hiện Cố Chi Châu đang đi tới.
Hơi thở thiếu niên ập vào trước mặt, cô hoảng loạn vô thố, trong lòng nai con chạy loạn, không tự giác mà chân trái vướng vào chân phải, thời điểm sắp té ngã vẫn là được Cố Chi Châu đỡ dậy.
Bàn tay thiếu niên to lớn siết chặt lấy vòng eo mảnh khảnh, còn mang theo nhiệt độ cực nóng. Đào Nhuyễn cả người bị dọa đến đứng không vững.
Cố Chi Châu cúi đầu tới sát bên tai Đào Nhuyễn: "Có một chuyện có lẽ cần giải thích trước với em một chút."
Đào Nhuyễn: "Hả, chuyện gì?"
Cố Chi Châu: "Anh còn chưa có bạn gái."
- ---
Đào Nhuyễn ngẩn người, tâm trí không biết đã trôi về phương nào.
Không có bạn gái là sao?
Là đang ám chỉ cô sao?
Đây...
Coi như là đang giải thích với mình đúng không?
Vậy kế tiếp Cố Chi Châu sẽ làm gì? Thổ lộ? Giải thích những chuyện xảy ra trong mơ? Hay sẽ nói thích mình?
Cô nguyện ý nha.
Cô cũng rất thích anh.
Gương mặt vốn trắng nõn của Đào Nhuyễn đỏ ửng cả lên, hàng mi cong vút cũng chớp chớp, hoàn toàn là bộ dáng đang chờ đợi một câu tỏ tình. Ngay lúc này, cánh cửa phía sau đột nhiên mở ra.
"Cẩn thận."
Cố Chi Châu kéo Đào Nhuyễn tránh cánh cửa kia, đồng thời cũng ấn cả người cô vào sát lồng ngực mình. đầu v* Đào Nhuyễn vốn dĩ từ trước đã cương lên, hiện tại vì tư thế này khiến hai nụ hoa ép sát vào cơ thể Cố Chi Châu.
"A ~"
Tuy rằng thực sự cảm thấy xấu hổ, nhưng Đào Nhuyễn không thể không thừa nhận, lần va chạm này khiến cơ thể cô rất thỏa mãn, có chút sướиɠ đến nhịn không được kêu lên một tiếng.
Cố Chi Châu ánh mắt buồn bã, bàn tay to dùng sức ôm chặt cả người Đào Nhuyễn.
"Học, học trưởng..."
Tay Cố Chi Châu như có như không vuốt ve eo Đào Nhuyễn. Nơi đó vốn dĩ chính là điểm mẫn cảm nhất trên cơ thể Đào Nhuyễn, hiện tại bị sờ như vậy khiển cả người cô tê rần, trực tiếp xụi lơ nửa thân trên tựa hẳn vào người trước mặt.