Cố Tiếu cũng ý thức được chính mình nói lỡ miệng, vội vàng giải thích: "Bà con xa thì ngẫu nhiên cũng có lúc ở ké mà, có đôi khi không thể quay về được buộc phải mượn chỗ ở nhờ..."
Liêu Đào Đào bĩu môi: "Ấp úng cái gì. Hay là cậu với Cố Chi Châu có quan hệ nào không thể cho người khác biết? Bạn gái cũ? Hay là cậu cũng thích anh ta?"
"Cậu đừng làm tớ nổi da gà được không?" Cố Tiếu nghĩ đến liền thấy sởn gai ốc, nhưng nhìn đôi mắt đã đỏ lên của Liêu Đào Đào, giọng cô lại mềm đi, cầm lấy tay đối phương nghiêm túc giải thích: "Tớ với Cố Chi Châu tuyệt đối trong sạch, điểm này cậu yên tâm, hơn nữa tớ thích ai cậu cũng không phải không biết..."
Liêu Đào Đào lỗ tai đỏ lên, cuống quít ném tay Cố Tiếu qua một bên, lại kéo Đào Nhuyễn: "Khụ, vậy cậu tiếp tục nói xem chuyện bạn gái Cố Chi Châu sao lại thành thế này?"
Cố Tiếu: "Tớ cảm giác giống như anh ta đang thích một người rồi tự tưởng tượng ra người ta là bạn gái của mình vậy. Người kia là ai thì tớ không biết, dù sao cũng chỉ vô tình nhìn thấy anh ta giữa đêm lẩm bẩm có một lần thôi..."
"À, còn nữa," Cố Tiếu lại bổ sung thêm, "Nghe kĩ một chút thì hình như anh ta gọi người bạn gái tưởng tượng kia là Nhuyễn Nhuyễn."
Đào Nhuyễn ngẩn ra: "Cái gì?"
Liêu Đào Đào nổi cơn bát quái: "Người kia không phải là Nhuyễn Nhuyễn nhà chúng ta chứ? Cậu nói xem Cố Chi Châu có phải là đang yêu thầm Nhuyễn Nhuyễn không?"
Cố Tiếu lắc đầu: "Sao có thể? Cậu đang nghĩ gì vậy? Cố Chi Châu từ nhỏ đã bắt đầu như vậy, khi đó anh ta căn bản không quen biết Nhuyễn Nhuyễn mà. Huống chi tớ với Nhuyễn Nhuyễn chung kí túc cũng sắp 2 năm rồi, nếu thật có ý với Nhuyễn Nhuyễn việc gì lại không hỏi chuyện tớ? Ít nhất cũng sẽ hỏi thăm sinh hoạt hằng ngày của Nhuyễn Nhuyễn như thế nào mới đúng."
Liêu Đào Đào trợn trắng mắt: "Anh ta việc gì phải hỏi một đứa bà con xa bắn đại bác bảy ngày không tới như cậu?"
Cố Tiếu sờ cái mũi: "Cái này, tính là bà con xa, ngẫu nhiên cũng sẽ có liên lạc mà..."
Đào Nhuyễn trong lòng long trời lở đất. Cô nghe rõ từng lời Cố Tiếu nói, lại không dám tưởng tượng sâu hơn. Mà đúng lúc này, Cố Chi Châu lại gọi điện thoại cho cô.
Cố Chi Châu nói: "Anh ở dưới kí túc xá đợi em."
Đào Nhuyễn có quá nhiều vấn đề muốn hỏi Cố Chi Châu.
Chuyện trong mơ.
Chuyện bạn gái.
Anh rốt cuộc có ý gì với mình, hết thảy chuyện này đến tột cùng là như thế nào.
Vì thế cô không chút nghĩ ngợi liền chạy ra khỏi cửa, đến áo ngủ cũng chưa kịp đổi, thậm chí trên chân vẫn là đôi dép lê hình con thỏ đi trong nhà.
Cố Tiếu cùng Liêu Đào Đào muốn ngăn cũng không ngăn kịp, liền hai mặt nhìn nhau liếc đối phương một cái, sau đó ăn ý mười phần mà cùng nhau đuổi theo.
Bởi vì quá sốt ruột, thời điểm Đào Nhuyễn xuống tới nơi mệt đến mức cuối người thở dốc.
"Chào... Học trưởng..."
Cố Chi Châu thật sâu mà nhìn cô một cái, đột nhiên hai mắt tối lại, một tay nắm bả vai kéo cô đưa tới một góc, dùng tấm lưng rộng lớn đem cả người Đào Nhuyễn chặn lại.
Đào Nhuyễn lúc này mới phát hiện ở đằng sau có một đôi nam nữ vừa vặn đi ngang qua.
Là bởi vì cái này sao?
Đào Nhuyễn có điểm không rõ nguyên do, ngay sau đó cô nghe được một giọng nói trầm thấp truyền xuống từ đỉnh đầu: "Thất lễ."
Một bàn tay thon dài khớp xương rõ ràng duỗi tới trước người cô, chậm rãi đem ba viên cúc áo bị bung ra cài lại kĩ càng.
Phản ứng lại hành động của anh, gương mặt Đào Nhuyễn thoắt cái đỏ rực.
Cho nên cô vừa rồi đến cúc áo cũng chưa cài đàng hoàng đã chạy ra sao?
Lúc đi ngủ cô chưa bao giờ mặc nội y, áo ngủ trên người lại rộng thùng thình, hơn nữa Cố Chi Châu lại cao hơn cô đến nửa cái đầu. Nói cách khác vừa rồi ở góc độ kia, Cố Chi Châu rất có khả năng thấy được ngực của cô...
Tưởng tượng tới khả năng này, Đào Nhuyễn cảm thấy xấu hổ đến mức ngón chân đều cuộn lại, hơn nữa có một việc cô cũng là vừa rồi mới ý thức được -- đó chính là......qυầи ɭóŧ bên dưới..... lại ướt.
Mỗi lần ở trong mộng bị người ȶᏂασ lộng qua, khi tỉnh lại ŧıểυ huyệt cô đều sẽ ướt. Nếu là trước đây cô việc đầu tiên khi thức dậy là sẽ đi phòng tắm rửa sạch, nhưng hôm nay bởi vì chuyện Lục Nhất Thiến hắt nước, cô còn chưa kịp đi rửa...