"Cô... cô thật vô sỉ!" Chàng trai có làn da trắng trẻo đỏ mặt, lớn tiếng nói: "Đội trưởng của chúng tôi không đời nào để ý đến người phụ nữ kỳ lạ như cô đâu!"
Cô hoàn toàn không để ý đến lời sỉ nhục của cậu ta, chỉ mỉm cười nói: "Vậy thì mời các vị rời đi nhanh, khách sạn nhỏ này của tôi không tiếp đãi loại khách hàng muốn ở chùa.”
Nói xong, cô tự mình ngồi xuống, mở nắp mì ăn liền ra, mùi hương thịt bò hầm tê cay lan tỏa ra xung quanh, mì được ngâm lâu trong nước dùng đậm đà, thơm lừng, chưa cần ăn cũng biết vị cay nồng hấp dẫn rồi.
Cô tách đôi đũa dùng một lần, gắp một đũa mì cho vào miệng.
A... Thích quá...
Mấy người kia trừng lớn đôi mắt nhìn cô, mạt thế đã được một năm, rất nhiều vật tư bị tiêu hao hết, những món ăn vặt ngày xưa giờ trở thành báu vật. Đã lâu rồi bọn họ không nhìn thấy loại thức ăn nhiều dầu mỡ như vậy.
Hơn nữa, vừa rồi bọn họ còn thấy cô lấy nước trực tiếp từ máy lọc nước, ngay cả căn cứ của họ cũng chỉ có thể lấy được nước sạch không bị ô nhiễm từ các dị năng giả hệ Thủy.
Xem ra khách sạn này còn có rất nhiều bí mật.
"Nhìn cái gì nhìn, các anh không ở lại thì vui lòng rời đi nhanh."
Nói xong, cô lại húp một miếng, cố tình làm ra vẻ ngon miệng.
Chỉ trong chốc lát, một bát mì đã vơi sạch, khi cô húp hết miếng nước súp cuối cùng, Lục Châu Dã cũng đã quyết định quay lại đứng trước mặt Nhược Tinh. Một cô gái xinh đẹp như vậy mà lại không có chút ngại ngùng nào, vậy thì anh có gì phải xấu hổ.
"Tôi đồng ý với cô."
"Đồng ý cái gì?"
"Ở lại với cô một đêm."
Cô không hài lòng nói: "Sai rồi, không phải anh ở lại với tôi một đêm, mà là anh bán thân một đêm để đổi lấy điều kiện ở lại."
"Có vẻ như anh chưa hiểu rõ." Cô nói với vẻ nghiêm túc: "Ngay cả khi nơi này chỉ là một nơi trú ẩn không thiếu vật tư, tôi cũng không có nghĩa vụ phải làm người tốt. Trong tận thế này, có người cho anh cơ hội sống sót đã là ân huệ rồi. Vậy mà đội trưởng lại làm như thể tôi đang chiếm hời của anh vậy."
Đúng thể, sao anh lại không hiểu rõ đạo lý này?
Nhưng chuyện bán thân cho người khác cũng đâu dễ nói ra miệng!
Ai cũng ốc không mang nổi mình ốc, dựa vào đâu mà phải tốt bụng thu nhận người lạ.
Huống chi người phụ nữ trước mặt này tươi cười tựa như mèo con làm nũng, đôi sáng như những vì sao, dường như cô là ngọn lửa rực rỡ trong tận cùng của bóng tối u ám.
Đã bao lâu rồi anh chưa gặp một cô gái như vậy?
Những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, gió đêm nhẹ nhàng se lạnh.
Giọng nói anh nhẹ nhàng nhưng đầy kiên quyết, âm thanh trầm thấp như muốn xoáy sâu vào trái tim cô.
"Tôi, Lục Châu Dã bán thân cho chủ khách sạn tình thú, cho đến đồng đội của tôi thanh toán xong tiền phòng."
"Nhưng tôi cũng có một điều kiện." Người đàn ông tiếp tục nói, Nhược Tinh nhướng mày, sẵn sàng nghe tiếp.
"Vật tư của chúng tôi không đủ, ngoại trừ chỗ ở, chúng tôi cũng muốn được cung cấp thức ăn và nước uống trước."
"Thành giao.”
Dù sao thì trâu đói cũng khó mà cày được ruộng.
"Tốt! Bà chủ đúng là người dứt khoát."
Sau đó, đội trưởng lần lượt giới thiệu từng thành viên trong đội: "Hạ Lan, Từ Mục, Trần Mặc, Giang Dữ, Chu Tranh."
Hóa ra cậu trai trắng nhất tên là Chu Tranh, em trai này chắc không phải vẫn là trai tân đấy chứ? Chỉ bị cô liếc nhìn vài lần thôi mà đã xấu hổ đến nỗi tai đỏ bừng.
"Giờ cũng đã muộn rồi, tôi ở phòng 101, đội trưởng Lục đi cùng tôi, mấy người còn lại có thể ở phòng 102 theo chủ đề suối nước nóng. Chúc các anh ngủ ngon."
Cô ra hiệu cho Lục Châu Dã đi theo mình, cả hai cùng về phòng.