Tôi Mở Khách Sạn Tình Thú Ở Mạt Thế (NP)

Chương 45: Tôi nguyện làm trâu làm ngựa cho cô!

Trước Sau

break

"Hả?"

Thời Yến mặt đầy vạch đen nhìn người trước mặt. Tên này có bệnh à? Tốn công sức cả nửa ngày trời, hóa ra chỉ muốn đến ôm đùi? Đã vậy còn ôm nhầm đùi nữa chứ...

Anh nhích sang một bên, nhường chỗ cho Nhược Tinh: "Cô ấy mới là đại lão, cậu tìm cô ấy mà nói chuyện đi."

Nhược Tinh bịt mũi, lùi lại vài bước. Hầu Tử lúng túng cười gượng, len lén cúi xuống thử ngửi người mình. Quả thật cả người cậu ta bốc lên mùi mồ hôi nồng nặc trộn lẫn với mùi rác thải thối rữa. Cũng đúng thôi, cả năm trời cậu ta chưa tắm lần nào, bị ghét bỏ cũng chẳng trách ai được.

"Tiên nữ đại nhân! Nữ vương đại nhân! Xin thu nhận tôi đi! Tôi nguyện làm trâu làm ngựa cho cô!"

Hầu Tử dập đầu một cái thật vang, thấy Nhược Tinh vẫn thờ ơ, bèn vội vàng nói tiếp: "Tôi rất rành khu vực này, biết chỗ nào có vật tư, tôi có thể dẫn cô đi!"

"Từ nay về sau, tôi chính là tay sai số một của cô!" Cậu ta vừa dập đầu vừa vỗ ngực cam đoan, "Cô bảo tôi đi hướng đông, tôi không dám đi hướng tây! Cô bảo tôi đi ị, tôi tuyệt đối không dám xì hơi!"

"Được rồi được rồi, đừng gọi tôi là tiên nữ, gọi bà chủ đi." Nhược Tinh trợn mắt, rồi tò mò hỏi: "Trước đây cậu làm gì mà lắm lời vậy?"

Mặt Hầu Tử đột nhiên đỏ bừng, cậu ta ngại ngùng đáp: "Bẩm bà chủ… Trước đây… tôi là thiếu gia* của một hộp đêm gần đây."

: thiếu gia, công tử bột, cậu chủ. Nếu dùng theo kiểu mỉa mai hay ẩn ý, nó còn có nghĩa là "trai bao"

Thời Yến phì cười một tiếng. Hầu Tử tưởng anh đang cười nhạo mình, nhưng thật ra anh chỉ cảm thấy buồn cười vì cậu ta đúng là rất hợp với khách sạn tình thú.

"Nói tiếp đi, cậu trốn ở đâu trong suốt một năm qua?"

"Hôm tận thế ập đến, hộp đêm vẫn chưa mở cửa đón khách. Lúc đó có mấy cô tiếp viên đột nhiên biến dị, ông chủ và bảo vệ liền giết chết họ rồi vứt xác ra ngoài. Những ai bị thương cũng bị tống ra ngoài nốt. Sau đó, bọn tôi sống cầm cự nhờ vào kho vật tư trong hộp đêm." Hầu Tử nuốt nước bọt, tiếp tục kể: "Nhưng rồi nước cạn, điện cũng hết, chúng tôi phải ra ngoài tìm đồ tiếp tế. Rất nhiều người đã chết… Đến khi không thể xoay xở được nữa, bọn họ… bọn họ…"

"Bọn họ làm sao?"

"… Bắt đầu ăn thịt người." Hầu Tử nghẹn ngào, rồi bỗng dưng khóc rống lên: "Chúng nó cᏂị©Ꮒ tôi còn chịu được! Nhưng tôi thật sự không muốn bị ăn thịt aaaa!!!"

Nhược Tinh nhìn Thời Yến. Anh khẽ gật đầu, ra hiệu cậu ta không nói dối.

"Này, này! Đừng có gào lên! Trả lời tôi trước đã!" Nhược Tinh khó chịu, dùng chân đá cậu ta một cái.

"Bây giờ chỗ đó còn bao nhiêu người? Có bao nhiêu người là dị năng giả?"

Hầu Tử đếm nhẩm một lúc, rồi nói: "Tính cả tôi thì trong hộp đêm còn lại tổng cộng 16 người. Ông chủ là dị năng giả cấp 3, dạo gần đây ngày càng trở nên điên loạn. Mới hôm trước, lúc đang làʍ t̠ìиɦ, gã đã lỡ tay giết luôn cô gái kia."

"Ngoài ra còn có 6 người đàn ông từng là bảo vệ của hộp đêm, tất cả đều là dị năng giả cấp 2. Những người còn lại gồm 2 nam, 6 nữ thì không có dị năng."

Bình thường, ông chủ và đám bảo vệ trói những thiếu gia, ŧıểυ thư* không có dị năng lại để làm nô lệ tìиɧ ɖu͙©. Phụ nữ thì còn đỡ, hầu hạ tốt có khi còn được ăn một bữa tử tế. Còn đám đàn ông… làm thiếu gia thực chất cũng chỉ là nhân viên phục vụ, giờ không chỉ phải ra ngoài tìm vật tư mà còn bị cưỡng bức. Khi thiếu vật tư, bọn họ sẽ ưu tiên cắt bớt một phần cơ thể của đám đàn ông, để lại mạng sống mà từ từ ăn dần.

*trai bao, gái tay vịn

Hầu Tử nhớ lại cảnh đồng nghiệp của mình bị trói, mỗi ngày phải chứng kiến cơ thể bản thân bị cắt xẻo từng chút một cho đến chết. Nỗi sợ hãi khiến cậu ta ôm đầu, toàn thân run rẩy mất kiểm soát.

"Sao cậu sớm không chạy, muộn không chạy, bây giờ lại chạy đến tìm bọn tôi?"

"Ông chủ muốn tôi lừa hai người về. Gã muốn bắt cô làm nô lệ tìиɧ ɖu͙©, muốn ăn thịt lão đại này, còn muốn chiếm hết vật tư của hai người."

Có tận sáu tên đàn ông lực lưỡng, nếu bọn chúng đã thích làm súc vật như thế, vậy thì cứ bắt về làm "bò giống" thôi.

Nhược Tinh không định mang Hầu Tử về ngay tối nay, cô muốn quan sát kỹ lưỡng xem có nên giữ người này lại hay không.

Cô quyết định nghỉ ngơi tại chỗ, sáng mai sẽ trực tiếp tấn công câu lạc bộ.

Thời Yến kiểm tra xung quanh một lượt, tòa nhà hiện tại vẫn còn khá an toàn. Nhược Tinh lấy từ không gian ra một chiếc lều cắm trại và túi ngủ.

Cô bảo Hầu Tử đi kiếm vật liệu dễ cháy trong tòa nhà để nhóm lửa, sau đó từ trong không gian cô lấy ra vài chiếc bánh nướng và một chai nước đưa cho cậu ta. Nhưng ngay sau đó, cô lại lấy ra một nồi lẩu bò cay nồng cùng đủ loại nguyên liệu ăn kèm!

Vốn dĩ Hầu Tử cảm thấy mình có thể ăn được chiếc bánh nướng thơm mềm như vậy đã là điều không thể tin nổi, nhưng đến khi thấy Thời Yến bắc nồi lẩu lên bếp lửa, nước dùng bắt đầu sôi sùng sục, hơi nóng bốc lên nghi ngút, mùi cay thơm lừng lan tỏa trong không khí, còn Nhược Tinh thì thành thạo thả thịt bò và đậu phụ vào nước lẩu đỏ au… Cậu ta chỉ biết nuốt nước miếng ừng ực.

Hai người kia thì thản nhiên gắp từng miếng thịt bò cay tê và đậu phụ mềm mịn lên rồi ăn ngon lành. Hầu Tử cố gắng tưởng tượng hương vị cay nồng bùng nổ trong miệng, nhưng dù có chảy nước miếng đầy đất thì cũng chẳng thể nhớ nổi hương vị ấy.

Nhược Tinh trộm nhìn cậu ta một cái, sau đó bưng một bát lẩu, nhẹ nhàng bước đến trước mặt Hầu Tử. Nụ cười của cô nhẹ nhàng và quyến rũ, ánh mắt lập lòe một tia tinh quái. Cô đặt bát lẩu xuống trước mặt Khỉ, rồi quay lại chỗ mình, tiếp tục thưởng thức bữa ăn.

Hầu Tử không chờ được nữa, vội vàng vùi mặt vào bát lẩu, ăn lấy ăn để. Nước dùng nóng hổi đến mức làm bỏng cả miệng, nhưng cậu ta vẫn không ngừng lại. Ăn hết thịt và rau trong bát, cậu ta lại lấy bánh nướng chấm vào nước lẩu ăn tiếp, cuối cùng còn vét sạch cả nước dùng.

Nhược Tinh đã lén đổi một ít thuốc ngủ trong trung tâm mua sắm của hệ thống, bỏ vào bát lẩu của Hầu Tử. Chẳng bao lâu sau khi ăn xong, mí mắt Hầu Tử dần nặng trĩu, đầu gục xuống ngủ mê man, vậy mà cậu ta còn tưởng mình chỉ là căng da bụng chùng da mắt mà thôi.

Thời Yến trói chặt Hầu Tử lại, treo lên cao để đảm bảo không có bất kỳ sơ sót nào. Nhược Tinh chui vào lều trước, Thời Yến theo sau.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc