"Sao thế?" Thời Yến nhìn Nhược Tinh, thấy sắc mặt cô không được tốt lắm.
Cô lườm anh một cái.
Thời Yến bèn nhếch mép trêu chọc: "Hay sau này em gọi tôi là ba đi, tôi bù đắp lại tình cha con thiếu thốn cho em."
"Cút!"
Nhược Tinh lười để ý đến anh, tiến lên cắt đôi hai cái đầu của tang thi vương. Vừa thấy thứ bên trong, cô lập tức mừng rỡ. Không ngờ lại rớt ra hai viên tinh hạch!
Hai viên tinh hạch nặng trịch nằm trong tay cô, phát ra ánh vàng rực rỡ, kích thước cũng lớn hơn hẳn tinh hạch thông thường.
Chẳng trách lúc nãy Thời Yến gần như cạn sạch dị năng mà vẫn không thể điều khiển tang thi vương, hóa ra là vì hai cái đầu có tận hai viên tinh hạch. Đúng là rất đặc biệt!
Nhược Tinh xòe tay đưa một viên cho Thời Yến. Có hai viên, đương nhiên chia nhau mỗi người một nửa. Thời Yến cũng không từ chối.
[Đinh—, chúc mừng chủ khách sạn đã tiêu diệt tang thi vương, phần thưởng đã gửi vào túi đồ. Có muốn đổi tinh hạch tang thi vương không? Có thể trực tiếp đổi lấy dị năng hệ điện cấp 4.]
Cô không chút do dự chọn đổi. Một luồng sức mạnh khổng lồ ngay lập tức tràn ngập khắp cơ thể cô.
"Anh mau ngửi xem, tôi có thơm hơn không?" Nhược Tinh phấn khích vỗ vào lưng Thời Yến, nhưng lại thấy anh đang định bóp nát tinh hạch trong tay, bèn vội vàng giữ chặt tay anh lại.
"Anh làm gì vậy...?"
"Ăn chứ sao."
Nhược Tinh nhớ lại Lục Châu Dã từng nói, có một số dị năng giả thăng cấp bằng cách nuốt tinh hạch, nhưng...
"Không phải anh chỉ ăn dị năng giả thôi sao?"
Thời Yến bất đắc dĩ nhún vai: "Cao thủ cùng cấp đâu có dễ tìm. Mà chắc trên đời này cũng chẳng có mấy người."
"Chúng ta về trước đã, chuyện nâng cấp cứ để tôi nghĩ cách."
Cô suy nghĩ một lúc về thuốc tinh lọc, nhưng vẫn chưa muốn cho Thời Yến dùng. Chủ yếu là vì… nó đắt quá.
Mấy thứ này vẫn nên giữ lại để bảo vệ mạng sống của mình thì hơn.
Nếu muốn thăng cấp dị năng, cô có thể tìm cách mở khóa dung dịch tiến hóa, rồi chờ cơ hội sử dụng sau.
**********
Hầu Tử và Thạch Dã đang mai phục ở cửa thì chợt nghe thấy một tiếng gào rú dữ dội vang lên từ bên trong. Lũ tang thi trong bán kính mấy trăm mét xung quanh bắt đầu trở nên điên cuồng lao về phía họ. Hai người vội vàng tìm chỗ trốn đi, động tác thuần thục như đã quá quen thuộc với cảnh này.
Hầu Tử thầm thấy may mắn vì vừa nãy không liều mạng xông vào. Nhưng nếu hai người kia thật sự còn sống ra ngoài, thì dị năng của họ chắc chắn rất mạnh. Mà đến lúc đó, Thạch Dã nhất định sẽ đẩy hắn ra làm bia đỡ đạn.
Thạch Dã hoàn toàn không ngờ được hai người đã tiêu diệt tang thi vương. Gã chỉ nghĩ, dù có sống sót thoát ra ngoài thì chắc chắn bọn họ cũng sẽ kiệt sức. Nghĩ đến đây, một kế hoạch ác độc nảy ra trong đầu Thạch Dã, gã âm hiểm ra lệnh: "Mày ở lại đây đợi, lát nữa bọn chúng thoát ra, mày tìm cách dụ chúng về căn cứ."
"Đại ca... Quanh đây nhiều tang thi quá... Một mình em ở lại thì..."
Chát!
Thạch Dã vung tay tát hắn ngã lăn ra đất.
"Không muốn thì giờ tao mang mày về căn cứ mổ bụng ăn thịt luôn."
"Đừng, đừng, đừng... Em làm! Em làm ngay!"
Hầu Tử lập tức bò dậy, khom lưng quỳ xuống dập đầu trước Thạch Dã. Thạch Dã đá hắn ra, sau đó ung dung bỏ đi.
Hầu Tử cắn răng nín thở, trốn vào một chiếc thùng rác lớn gần đó. Một lúc sau, hắn thấy Nhược Tinh đỡ Thời Yến chậm rãi đi ra.
Điều khiến hắn kinh ngạc nhất là, xung quanh họ không có bất kỳ con tang thi nào lao đến tấn công!
Ánh mắt hắn dán chặt vào hai người, trong đầu nhanh chóng tính toán. Nếu có thể bám theo họ, có lẽ hắn sẽ thoát khỏi cái địa ngục kia, không còn bị hành hạ nữa.
Ngay khi vừa rời khỏi tòa nhà, Thời Yến lập tức cảm nhận được có người đang theo dõi bọn họ, liền nhỏ giọng nhắc nhở Nhược Tinh. Cô vốn không muốn quan tâm đến loại người này, nhưng cái tên kia đúng là không biết trời cao đất dày, cứ bám theo hai người họ mãi.
Khi đến ngã ba gần khách sạn, Nhược Tinh quyết định gặp người này một lần rồi tính tiếp. Cô kéo tay Thời Yến, cả hai rẽ vào một tòa nhà bỏ hoang.
Quả nhiên, chẳng mấy chốc, tên kia đã xuất hiện. Chỉ là một dị năng giả cấp 1 mà cũng to gan thật đấy!
Thời Yến khẽ nhếch môi, kích hoạt dị năng. Chỉ trong chớp mắt, kẻ bám đuôi đã loạng choạng bước tới trước mặt hai người.
"Thả hắn ra đi, đúng lúc tôi cũng muốn thử nghiệm dị năng mới."
Nhược Tinh vừa nói xong, liền giơ tay phóng một tia điện về phía Hầu Tử. Mặc dù hắn không mạnh, nhưng lại khá nhanh nhẹn. Trong gang tấc, Hầu Tử lăn người tránh thoát, sau đó co chân phóng vụt đến trước mặt Thời Yến.
Một mùi hôi thối nồng nặc xộc thẳng vào mũi anh. Thời Yến chưa kịp ra tay đánh bay hắn đi, thì thấy tên kia bỗng nhiên quỳ phịch xuống đất, giọng run rẩy cầu xin: "Đại lão! Cho tôi theo hai người đi!"