Nhược Tinh buồn chán ngồi ở quầy lễ tân, ánh nắng buổi chiều không còn ấm áp như buổi sáng, lúc này từng đợt không khí nóng tràn vào đại sảnh, khiến cô nóng đến mức phải đổ mồ hôi. Cô đứng lên, định đóng cửa lại một lúc.
"Bà chủ… Chờ một chút... Chúng tôi muốn thuê phòng..."
Nhược Tinh cố gắng nhìn ra ngoài, nhưng không thấy bóng dáng ai. Cô tưởng mình bị ảo giác nên tiếp tục định đóng cửa lại.
"Khoan đã!"
Lần này Nhược Tinh nghe rất rõ ràng, cô đi theo hướng phát ra âm thanh đến phía sau khách sạn, một người đàn ông đang cõng một người phụ nữ trên lưng, từng bước đi đều khó khăn như thể sắp té ngã. Toàn thân hai người đầy vết máu, trông có vẻ bị thương rất nghiêm trọng, chẳng biết có phải bị cắn hay không, phía sau họ là một bà lão và một cô bé.
"Cố lên, chỉ cần đi thêm vài bước nữa, vào đến khu vực khách sạn là sẽ an toàn." Phía sau có mấy con tang thi đuổi theo, cô vội vàng động viên người đàn ông, nếu không với tốc độ này, e rằng bọn họ sẽ chết trước cửa khách sạn mất. Quả nhiên, bước chân của mấy người họ nhanh hơn, dùng chút sức lực cuối cùng bước vào hiên cửa. Nhược Tinh đứng chặn cửa, không cho bọn họ vào.
"Bốn người là một gia đình à? Có ai bị cắn không?" Nhược Hành lạnh lùng nhìn bốn người.
Cô bé đứng trước mặt bà mình, dáng vẻ như một người trưởng thành nhỏ, cả hai đều bẩn thỉu, có thể thấy họ đã lâu không được tắm rửa, nhưng không có vết máu hay thương tích nào trên người.
"Tôi tên là Trần Hoan Dao, đây là bà tôi, chú Cố và dì Lưu là hàng xóm của chúng tôi."
Nhược Tinh nhìn người đàn ông rồi nghiêng đầu ra hiệu cho anh ta tự nói chuyện.
Người đàn ông vẫn không buông người phụ nữ xuống: "...Không có."
"Không có?!"
Nhược Tinh lập tức túm lấy người phụ nữ, đẩy cô ta dựa vào tường, bà Cố che mắt cho Hoan Dao, cảnh tượng trước mắt khiến Nhược Tinh hơi hối hận vì để hai người kia vào đây.
Mặc dù người phụ nữ đang che bụng, nhưng máu tươi vẫn tiếp tục chảy ra rất nhiều, thông qua lòng bàn tay, Nhược Tinh có thể nhìn thấy một mảng da thịt trên lưng đã bị tang thi cắn đứt, thậm chí cô còn có thể thấy cả ruột của người phụ nữ.
Nếu như cô ta không dùng tay chặn miệng vết thương... Nhược Tinh không kìm được mà tưởng tượng ra cảnh tượng đó, cổ họng cô chợt dâng lên một mùi vị chua chua.
Cô cố gắng đè nén cảm giác buồn nôn, nói: "Quý khách thân mến, tôi rất xin lỗi, nhưng chúng tôi không thể tiếp nhận những vị khách sắp biến dị vào trong khách sạn."
Người đàn ông chống tay xuống đất, mệt mỏi dựa vào cột để đứng lên, lần lượt cởi bỏ quần áo cho đến khi chỉ còn lại một chiếc qυầи ɭóŧ.
"... Tôi không bị thương, tôi chỉ muốn vợ tôi thoải mái hơn trước khi chết." Anh ta nhìn Nhược Tinh bằng ánh mắt cầu xin: "Nếu cô ấy biến dị, tôi sẽ lập tức giết cô ấy."
"Xin lỗi, tôi không thể đồng ý yêu cầu của anh." Mặc dù trong lòng cảm thấy không đành lòng, nhưng cô không có ý định cho hai người vào.
"Hai người có thể nghỉ ngơi ở hiên cửa, ở đó cũng an toàn."
Cô dẫn Dao Dao và bà Trần vào trong khách sạn, rồi quay lại nói với Cố Tư Minh: "Có thể dùng tinh hạch để đổi lấy điểm tích lũy mua nước và thức ăn trong khách sạn, nếu anh có tinh hạch thì có thể vào mua rồi ra ngoài."
Nhược Tinh tiến thêm một bước, người đàn ông cao 1m8 khiến cô phải ngẩng đầu lên để nói chuyện. Cô nhìn thẳng vào mắt anh ta, kiên định nói: "Chưa đầy một giờ nữa cô ấy sẽ biến thành tang thi, ở trong địa bàn của tôi, dù anh không ra tay, thì tôi cũng sẽ lập tức giết cô ấy."
Nói xong, cô đóng sầm cửa lại, để không gian hiên cửa lại cho vợ chồng họ.
Cô bé ngồi trước máy bán hàng, tay chạm vào màn hình, mắt sáng lên khi nhìn thấy những hình ảnh trên đó, có rất nhiều món ăn. Trước đây, khi bố mẹ đưa cô bé đi chơi, cô bé thường xuyên được ăn những món đó. Nhưng bây giờ, đã rất lâu rồi cô bé không được ăn chúng, cũng đã rất lâu không gặp bố mẹ.
"Chào mừng quý khách đến với khách sạn tình thú, xin vui lòng xem qua thông tin giới thiệu của khách sạn trước."
Bà Trần lo lắng nhìn quanh căn phòng. Không phải là phòng khách sạn không tốt, mà là với hoàn cảnh của bà và cháu, bà không biết liệu họ có đủ tiền để thuê phòng không. Hơn nữa, trong phòng còn có đủ loại đồ chơi người lớn, dù bà đã lớn tuổi nhưng khi nhìn thấy những thứ đó bà cũng cảm thấy đỏ mặt, mà cô cháu gái của bà chỉ mới 12 tuổi...
Dường như Nhược Tinh hiểu được lo lắng của bà lão, cô nói: "Bà Trần, bà xem thử, phòng đôi này cho hai bà cháu, cộng với chi phí ăn uống, mỗi ngày nếu tiết kiệm một chút, sẽ tốn khoảng 1 viên tinh hạch cấp 1. Khu vực quanh khách sạn này tuyệt đối an toàn, bà có thể dụ tang thi lại gần đây để tiêu diệt, mỗi ngày chỉ cần giết một con là đủ chi phí cho hai bà cháu rồi."
Bà lão ngượng ngùng, khẽ mấp máy môi, chỉ vào những món sεメtoy trong hình.
Nhược Tinh bỗng hiểu ra, xấu hổ gọi ŧıểυ Thanh: "ŧıểυ Thanh, giúp tôi dọn phòng cho bà lão này, nhớ dọn dẹp sạch sẽ búp bê và tủ trưng bày trong phòng nhé."
Trong khi nói chuyện, Dao Dao đã tham quan xong một vòng quanh khách sạn. Cô bé nhẹ nhàng lắc tay bà, ánh mắt lại đầy kiên định: "Bà ơi, nơi này thật sự rất an toàn, chúng ta cứ ở lại đây đi, cháu lớn rồi, cháu có thể bảo vệ bà!"